
em không xấu đi không?
Anh nhìn nhìn cô:
- Sao anh lại không dám nói? Anh nói đây? Em không xấu. Em có thể làm gì anh?
Cô cười:
- Em hỏi ngược rồi, đáng lẽ phải hỏi là “Anh dám nói em xấu không?”.
- Vậy thì anh không dám thật.
- Tại sao không dám?
- Vì nói không đúng với sự thực.
Cô nghĩ anh đang an ủi cô, buồn rầu nói:
- Em biết em béo ra, xấu đi, lên đến hơn chục cân, mặt cũng tròn vành
vạnh, bụng dưới cũng phì ra, mông thì đây vết rạn, trên bụng cũng
đầy…hoa văn, không phải vết rạn da, mà là…như bị lột í.
Anh cứ nhìn cô:
- Anh thấy em chẳng xấu chút nào, mà đầy đặn, tròn trịa, càng… có sức hấp dẫn.
- Nói linh tinh, cái dạng người như em còn có sức hấp dẫn gì? Anh ta giờ cũng không thèm động vào em.
- Vậy chắc anh ta có vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Vấn đề về cái đó.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Nếu anh ta không có phản ứng gì với em thì hẳn là có vấn đề còn gì?
Cô tò mò hỏi:
- Vậy anh có vấn đề không?
- Anh không.
- Em không tin.
Anh rất điềm nhiên nói:
- Không tin em có thể lại kiểm tra.
Cô tiến lại gần thật, một tay nắm lấy eo anh, một tay chạm vào chỗ đó của anh, vui vẻ nói:
- Anh thật không có vấn đề.
Mùa xuân năm thứ hai, khi Tiểu Kim tròn một tuổi, Sầm Kim đã cơ bản phục
hồi được dáng vóc, mặt nhỏ đi, các vết rạn trên bụng cũng mất đi, phần
bụng dưới cũng phẳng hơn nhiều, chỉ có chỗ thịt hai bên mông vẫn chưa
mất hẳn, nhưng nếu mặc quần lót có ghen bụng thì có thể ép cho nó phẳng
ra chút.
Cũng chính mùa xuân đó, con trai Vệ Quốc được mổ tim,
rất thành công, bác sĩ nói không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này,
không khác gì người bình thường. Cuộc phẫu thuật của con trai Vệ Quốc thành công, Sầm Kim cảm thấy mừng
thay cho bố con anh, nhưng lại bỗng thấy lòng hoang mang, rất giống như
cảm giác khi tốt nghiệp đại học chờ phân công công tác, khát khao tốt
nghiệp, rồi khát khao được phân công công tác, nhưng lại không biết sẽ
được phân đi nơi nào, trong lòng đôi khi tự nhủ: Tốt nghiệp xong là tốt
rồi, được phân việc là tốt rồi, dù bị phân tới chỗ tốt hay không thì chí ít cũng sẽ không phải sống vật vờ, nhưng có lúc lại tự nhủ: sao cứ phải tốt nghiệp, phân việc? Cả đời đi học không được sao?
Cô không
biết liệu Vệ Quốc có đề nghị ly hôn hay không, cô chưa bao giờ đề cập
chuyện này với anh, anh cũng chưa bao giờ nói đến chuyện này, họ cẫn
giống như hai kẻ yêu nhau không có ngày mai, cứ như hôm nay là ngày cuối cùng, lần này chính là lần cuối cùng.
Nhưng cô sống với Chỉ
Thanh lại không có cảm giác “không có ngày mai” như vậy, bởi vì biết có
ngày mai, còn biết có ngày mai của ngày mai nữa, cái ngày mai đó rất
nhiều, giống như có một thắng cảnh ở quê mình, cứ nghĩ nên đến đó tham
quan, nhưng lại luôn tự nhủ với bản thân: Không vội, không vội, ngay gần nhà mình, lúc nào đi chẳng được, nhưng kết quả là đến khi thắng cảnh đó không còn thì cũng chưa đi được.
Trong khoảng thời gian này
không biết vì công việc làm ăn của Chỉ Thanh lên như diều gặp gió nên
tiền kiếm được nhiều, hay là vì cô dần dần lấy lại sự quyến rũ khi xưa,
hoặc là vì con gái càng lớn càng dễ nuôi, nói tóm lại hình như Chỉ Thanh ngày càng yêu cô và Tiểu Kim hơn. Cuối tuần nào, Chỉ Thanh đều dành rất nhiều thời gian đưa con gái đi chơi, mỗi lần có tiền thưởng đều mua quà cho hai mẹ con cô, trên giường càng khỏi phải nói, lại hào hứng nhiệt
tình trở lại như khi mới kết hôn.
Còn đối với cô, vì có thêm Vệ
Quốc, nên trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với Chỉ Thanh, vì thế cũng đặc biệt dịu dàng, đặc biệt vâng lời.
Người quen biết họ đều nói cô và Chỉ Thanh là cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Giờ bệnh của Duy Kim đã được chữa khỏi, cô rất muốn biết Vệ Quốc sẽ dự tính tiếp theo thế nào, nhưng cô rất sợ nghe thấy dự tính của anh, nếu anh
nói không ly hôn thì cô sẽ chết mất; nhưng nếu anh nói sẽ ly hôn, thì e
là cũng khiến cô chết.
Cô không dám tưởng tượng nếu Vệ Quốc đòi
ly hôn thì Trịnh Đông Lăng sẽ giở trò như thế nào; cô cũng không dám
tưởng tượng nếu cô đòi ly hôn thì Chỉ Thanh sẽ buồn như thế nào.
Sự gây rối của Trịnh Đông Lăng khiến cô đau đầu; sự buồn bã của Chỉ Thanh khiến cô đau lòng.
Số phận dường như cảm nhận được sự khó xử của cô, cố ý giải cứu cho cô: bố mẹ vợ của Vệ Quốc đều đổ bệnh, bố vợ trúng gió, mẹ vợ trong lúc hoảng
hốt ngã gãy chân, gia đình trở nên rối rắm.
Cô biết anh không thể đòi ly hôn lúc này, lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Vệ Quốc đưa con đến đại học G để đi học, không ngờ thêm một người lại phải thêm bao chuyện, chỉ việc đưa đón con đi học tan học đã phải đi đi về
về bốn lần, sáng sớm đưa đi, trưa đón về, chiều lại đưa đi, tối lại đón
về, còn phải nấu nướng tắm giặt, phụ đạo con làm bài tập, chơi với con,
bản thân anh còn phải soạn bài, cuối tuần còn phải về chăm sóc bố mẹ vợ, bận tối mắt tối mũi.
Cô bảo anh không cần đến giúp cô nấu nướng nữa, giờ cô nhờ một giúp việc, sức khỏe cũng đã như trước rồi, con cũng đã lớn rồi, dễ chăm, hoàn toàn không cần anh đến giúp.
Anh đồng ý, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến giúp, lúc đến đều đưa con trai đến chơi với Tiểu Kim.
Tiểu Kim rất ngưỡng m