
của Chỉ Thanh:
- Đấy, thằng đấy… số cũng không may, dính phải việc đó nên chẳng tìm được việc nào ra hồn cả, cuối cùng lại làm khổ con gái mẹ thôi. Cả đời con
chắc sẽ giống như mẹ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nó không
thể chia sẻ gánh nặng với con, thậm chí con còn phải nuôi nó, cũng rất
vất vả đấy.
Cô hỏi:
- Bố… dựa vào mẹ… là gánh nặng… thì bố có suy nghĩ gì không?
- Sao lại không suy nghĩ? Ông ấy cũng là người nóng tính và hiếu thắng,
kết quả lại rơi vào bước đường như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ không
thoải mái rồi, động một tí là đòi đến thành phố E, nói là đến đó thì
không cần mẹ trả viện phí.
- Mẹ có để cho bố đi không?
- Bố mày chẳng thực tế gì cả, ông ấy đến đó thì ai chăm sóc? Lại phải
thuê người chăm nom? Đúng là chẳng biết tính toán, quá tội một gà ba
đồng thóc.
Cô cười buồn, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Chỉ Thanh sau này, vậy là nói vui với mẹ:
- Cho nên con chẳng lo có cô nào cướp mất Chỉ Thanh, không có anh ấy con có thể còn sống tốt hơn ý chứ.
Nhưng mẹ cô không đồng ý:
- Sao có thể nói thế được? Nếu nó chạy mất con lại sẽ khổ kiểu khác. Hơn
nữa, con cái không có bố cũng không hay. Giờ con có con rồi, có muốn tìm người khác cũng không dễ dàng gì, chẳng thằng đàn ông nào muốn nuôi con người khác cả.
Cô nghĩ đến Vệ Quốc, chắc anh sẽ không so đo mấy chuyện đó.
Mẹ dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô, nói:
- Con cũng đừng quá tự tin như thế đối với thằng Vệ Quốc, nó là người
tốt, nhưng chính vì nó quá tốt nên nó sẽ không thể cứng rắn được, mẹ
thấy việc này sẽ kìm chân nó cả đời, chỉ cần con vợ cứ sống chết không
chịu ly hôn thì cuộc hôn nhân của nó mãi mãi không dứt ra được. Không biết do mệt hay do nóng, hay do vừa mệt vừa nóng mà trong kỳ nghỉ
hè, huyết áp của bố Sầm Kim lại tăng cao, khiến mẹ sợ quá nên chẳng dám
bảo ông làm gì nữa, để ông nghỉ ngơi, dưỡng bệnh, nếu để xảy ra tai
biến, nằm liệt trên giường còn thảm hơn.
Mẹ cười đau khổ:
- Huyết áp cao đúng là bệnh nhà giàu, ăn được uống được nhưng không làm được.
Bố cũng cười đau khổ:
- Muốn làm thêm chút việc để con gái nghỉ ngơi cho huyết áp hạ xuống, kết quả là lợn lành chữa thành lợn què, chẳng giúp được gì, còn khiến mình
bệnh thêm, thêm gánh nặng cho hai mẹ con.
Cô vội an ủi bố:
- Con chỉ bị huyết áp sau sinh, không liên quan gì đến bố, bố cũng chẳng
phải là gánh nặng gì, thế lại hay, có thể chơi với cháu.
Lúc bố
không ốm, Sầm Kim cũng không cảm thấy bố làm được việc nhả, nhưng khi bố ốm rồi thì cô mới nhận ra, bởi vì cô lập tức thấy mệt hơn nhiều, chẳng
có thời gian nghỉ ngơi, lúc mẹ nấu nướng thì cô phải chăm con, lúc mẹ
chăm cháu thì cô phải đi giặt tã. Giặt tã không được dùng máy giăt, sợ
bột giặt lưu lại trên tả sẽ không tốt cho da bé, phải giặt bằng tay.
Trời âm u thì không phơi ở ngoài được, tã không khô được, con không có
tã thay, phải dùng bàn là là cho khô, hoặc phải sấy khô. Tã khô do là
hoặc sấy dùng cho bé lại dễ bị nóng, cứ đau hết cả đầu.
Mẹ luôn
cố gắng hết sức để làm thêm nhiều việc hơn, để cô được nghỉ ngơi nhiều
hơn, nhưng cô cũng không thể để mẹ cặm cụi làm toàn bộ, mẹ không phải ba đầu sáu tay, làm cái này thì không thể lo cái kia, hơn nữa mẹ cũng sắp
sáu mươi rồi, nếu mẹ mệt quá ốm ra thì hết đường.
Kể từ khi sinh con, cô luôn thấy người rất yếu, tinh thần không tốt, ngày nào cũng có
cảm giác sắp kiệt sức đến nơi. Trước khi sinh cũng đầy khát vọng cao cả, chuẩn bị con sắp ra đời, nào là tập lên bụng, nào là luyện tập, chú ý
ăn uống, lấy lại vóc dáng như trước khi mang thai. Nhưng sau khi sinh
con mới thấy làm gì có thời gian và sức lực để luyện tập? Hàng ngày cứ
mở mắt ra là chỉ mong trời mau tối, tưởng trời tối thì có thể ngủ ngon,
nhưng có con rồi tối cũng không ngủ được, nửa đêm nó lại dậy chơi, vắt
kiệt sức của cô.
Do sinh mổ nên cô cũng không dám tập lên bụng,
sợ làm toác vết mổ; lại phải cho con bú nên cô cũng không dám ăn ít, sợ
con không đủ dinh dưỡng. Kết quả là vừa ăn uống vừa không luyện tập,
người cứ thế bép múp míp.
Ban đầu Chỉ Thanh còn thường xuyên gọi điện tới, ngoài hỏi thăm tình hình hai mẹ con còn rất hào hứng báo cáo
việc làm ăn với một đối tác, chuẩn bị đến vùng núi nào đó nổi danh là
“quê hương cây thuốc”, thu gom mua nguyên liệu thuốc do nông dân hái
được với giá rẻ, sau đó mang đến thành phố G bán với giá cao cho hiệu
thuốc, có thể kiếm nhiều tiền, nếu làm ăn suôn sẻ thì sau này không cần
đi dạy nữa, chỉ dựa vào việc này kiếm tiền thôi.
Cô nghe thấy mà hãi:
- Anh một đồng vốn không có, kinh nghiệm không, quan hệ cũng không, mà
đòi làm kinh doanh hả? Cẩn thận bị người ta cho vào tròng đấy, nợ một
khoản lớn rồi liên lụy đến em, khiến em lại phải trả nợ thay.
Chỉ Thanh nói với giọng rất chắc chắn:
- Sao lại nợ nần? Anh không phải bỏ tiền, không phải đầu tư, chỉ chịu
trách nhiệm bỏ sức, sao có thể nợ nần được? Nhiều nhất là không kiếm
được tiền mà thôi, nhưng nếu kiếm được rồi, thì không thể vài chục, vài
trăm đồng bạc còi đâu.
- Nếu kiếm tiền tiền đơn giản như vậy thì lẽ nào người ta không đổ xô đi kiếm