
không ăn rau xanh, thỉnh thoảng cũng ăn rau, cũng là một ít rau xanh, đồ ăn có cành lá đều chưa bao giờ ăn.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, cái tật xấu này là bị người trong nhà nuông chiều.
"Cẩn thận ăn thành cô béo.”
Thiệu Tử Vũ trêu ghẹo, bé con kén ăn như vậy khó trách người không có thịt.
Lam Kỳ hừ nhẹ “Bản tiểu thư là chỗ cần to nên to, nhỏ nên nhỏ, không biết bao nhiêu người hâm mộ đến chết.” Từ nhỏ đến lớn, cô đối với dáng người của mình vẫn tương đối rất hài lòng.
Ánh mắt của Thiệu Tử Vũ đảo qua toàn thân của Lam Kỳ, cười khẽ.
"Đã nhìn ra."
Dáng người của bé con quả thật là rất đẹp.
"Bé con, em có nghĩ tới về sau sẽ tìm loại đàn ông nào sống qua ngày không?” Thiệu Tử Vũ hỏi.
Lam Kỳ bị anh hỏi, ‘sống qua ngày’ lời này cách cô còn xa, hiện tại cô mới 23 tuổi, còn chưa có nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng mà đối với một nửa kia, cô vẫn là có ảo tưởng cùng yêu cầu.
Đầu tiên tính tình phải tốt hơn so với cô, yêu cô, chiều cô, nghe theo cô, hiểu cô.
Tiếp theo dáng người phải đẹp trai, nhưng không thể phong lưu, không thể đa tình, không thể nhìn người phụ nữ khác ngoài cô vượt quá ba giây, nếu không cô sẽ ghen.
Sau đó là về mặt kinh tế, không cần rất giàu, nhưng phải đủ để nuôi sống bản thân cùng cô, còn có cục cưng tương lai, nếu không nghĩ qua ngộ nhỡ anh ta có rất nhiều tiền, như vậy liền đưa cô giữ, không cho phép giấu riêng....
Nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, Thiệu Tử Vũ cũng không quấy rầy, kêu người ta chuẩn bị một ly nước ép dưa hấu tươi đem lại đây, sau đó nhìn cô cười khẽ, bé con nếu em cẩn thận nghĩ sẽ phát hiện trên thế giới này thật sự không có người nào có thể so với anh thương em hơn.
Bên trong một căn phòng lịch sự khác, Nhiễm Khả cùng với vài tiền bối làm việc chung đi ra, vẻ mặt cô khôn khéo cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, chỉ thấy tiền bối Bạch Đình đột nhiên lùi lại một bước nhỏ nhìn về một phương hướng.
Nhiễm Khả nhìn theo, Lam Kỳ chết tiệc tại sao lại ở đây? Còn có người đàn ông ngồi đối diện cô ta là ai, phong độ nho nhã, dịu dàng như ngọc, hơn nữa còn là quân nhân, hừ, quỷ đáng ghét này thật đúng là đang quyến rũ đàn ông, khó trách ngày đó cô lôi kéo học trưởng Dung đi trước cô ta lại không tức giận, thì ra đã sớm tìm được người.
"Dì Bạch đang nhìn cái gì?” Nhiễm Khả buồn cười hỏi, xem bộ dáng của bà chị này hình như là nhận ra người đàn ông kia.
"Cháu của dì.” Ánh mắt Bạch Đình dừng lại trên người Lam Kỳ, ngày đó chị dâu còn gấp, không thể ngờ được động tác của Tử Vũ lại nhanh như vậy, cô bé này thoạt nhìn rất xinh đẹp.
"Anh ấy là Thiệu Tử Vũ.”
Nhiễm Khả kinh ngạc một chút, ánh mắt nhìn về phía bọn họ mang theo một tia ghen tị, chuyện trước đây cô nhớ rất rõ ràng, lúc đó trong lớp học người xinh đẹp nhất là cô và Lam Kỳ, cá tính của Lam Kỳ có chút giảo hoạt, mà từ nhỏ cô đã bị mẹ dạy bất luận ở trước mặt ai cũng phải khôn khéo, ngược lại trong lớp học nam sinh thích cô nhiều hơn.
Khi đó ba cô còn là một nhân viên công vụ nhỏ, nhà Lam Kỳ so với nhà cô có nhiều tiền hơn, mỗi lần nhìn thấy Lam Kỳ mặc nhiều quần áo đẹp, cô đều ghen tị phát điên, nhưng ngoài mặt lại che giấu rất tốt, chô nên cô càng thêm cố gắng làm tốt quan hệ giữa thầy cô và bạn học, làm cho phần lớn người công nhận cô mới là công chúa được chào đón nhất trong lớp học.
Nhưng từ đầu đến cuối có một thứ cô thủy chung so ra kém hơn Lam Kỳ, bởi vì bên cạnh cô ta luôn luôn có một người tùy ý gọi đến, chịu cô ta quấy rối, Thiệu Tử Vũ, nam sinh có thành tích đứng đầu trong trường học, bộ dáng sạch sẽ xinh đẹp luôn kiên nhẫn đi theo sau cô ta, che chở cô ta, đau lòng cô ta, mà cô ta lại dùng ngôn ngữ thô lỗ đợi anh.
Những thứ này Nhiễm Khả đều không quên, đó là một loại cảm giác khát vọng hiểu được từ khi còn nhỏ.
"Con biết nó?”
Bạch Đình nghe Nhiễm Khả gọi ra tên tuổi của Tử Vũ thực kinh ngạc.
Nhiễm Khả buồn cười.
"Dì Bạch người quên con cũng sống trong tiểu khu đó sao.” Lúc đó Tử Vũ nổi tiếng như vậy làm sao cô có thể không biết.
Bạch Đình mở miệng.
"Ừ, con nói đến thời gian trôi qua dì như thế nào đã quên."
"Mấy năm nay anh Tử Vũ đều tham gia quân đội sao?” Nhiễm Khả hỏi, giống như ở trung học cơ sở vốn Thiệu Tử Vũ không có xuất hiện bên cạnh Lam Kỳ, cô còn kỳ quái anh đã đi nơi nào.
"Ừ, vừa trở về không bao lâu bây giờ còn là quân hàm thượng tá rồi, bên cạnh nó đóan chừng là bạn gái xinh đẹp của nó.”
Nhiễm Khả liếc mắt nhìn một cái, cười ngọt ngào.
"Dì, người nói sai rồi, cô ấy không phải, cô ấy đã có bạn trai."
“Con biết con bé?” Bạch Đình chê cười một chút, thì ra là mình hiểu lầm rồi.
"Dạ, cô ấy là bạn học, bạn trai rất xuất sắc."
"Như vậy kia không có gì để xem, chúng ta đi thôi."
Bạch Đình đi đến phía trước, có thể Tử Vũ có việc, bà cũng không đi quấy rầy, nếu không phải vậy thì quên đi.
"Dì Bạch, người đi trước, con đi toilet một chút."
"Được, vậy con nhanh lên một chút."
Trong toilet, Nhiễm Khả để túi sách trên bồn rửa tay, yên lặng tran điểm lại, sau đó lấy điện thoại ra.
"Học trưởng Dung, anh bận không? Em là Nhiễm Khả, không biết có thể mời anh một bữa cơm hay không?”
"Không thể nào,