
vai, cùng với quần short cực ngắn màu xanh, phần lớn da thịt trắng nõn lộ ra, dẫn đến bên cạnh không ít đàn ông, lại thêm mắt kính màu rượu đỏ bản to trên mặt, đôi môi hồng gợi cảm, ngây thơ, xinh đẹp.
"A, cậu thật sự là một yêu tinh.” Mễ Đóa nhìn vào gương của cửa hàng trang sức khen ngợi, nếu cô là đàn ông, hơn nữa là người giàu có, cô liền bao dưỡng Lam Kỳ, nhưng sẽ không cưới, phụ nữ kiểu này không thích hợp làm vợ, đây là lời tuyên bố của người bạn hai mươi mấy năm kinh nghiệm.
"Cũng không tệ lắm."
Lam Kỳ nhìn thoáng qua gương, mặc dù cô rất ít mặc loại quần áo này.
"Thật là, làm đẹp. . . . . . . . . . . . ."
"Được rồi, quần áo tớ cũng thử xong rồi, để tớ cởi ra cầm lại nhà cậu."
"Rất tốt, cậu không cần."
"Tớ sợ mẹ già bóp chết tớ.” Từ nhỏ mẹ già sẽ không thích cô mặc loại quần áo hở hang, cho rằng đó là chuyện chỉ loại phụ nữ không đứng đắn mới làm, mẹ già theo không kịp thời đại, cô chiều ý bà.
"Được rồi, để nơi đó của tớ, tớ lại chọn cho cậu vài bộ quần áo khiêu gợi, hắc hắc, chờ ngày đó cậu dùng để quyến rũ đàn ông.”
"Tùy cậu."
Lam Kỳ đi về phía khu có vẻ quần áo chính chắn, Mễ Đóa người này làm việc không có trọng tâm, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào chính cô, ngày kia chính là Chủ Nhật, không cần bạn tốt nói, cô cũng không muốn Nhiễm Khả đắc ý, nếu tất cả mọi người đều là bạn học, nên giúp hay là muốn giúp, tuyệt không thể để cô ở trên đường hư vinh đi xuống, chèn ép dáng vẻ kiêu căng của cô ta, cho cô ta một chút cảnh cáo nho nhỏ.
"Aiz, Lam Kỳ, nói cho cậu biết một chuyện.” Lam Kỳ còn đang suy nghĩ thời điểm thích hợp cho văn kiện kia, Mễ Đóa liền thần bí chạy tới.
"Nói cho cậu biết một cái bát quái, anh chàng bánh bao muốn kết hôn."
Lam Kỳ cầm quần áo trên tay dừng một chút.
"Cậu nói là cái người cực kỳ khó khăn trong lớp kia? Từ năm đầu tiên đến năm thứ tư, lấy mục tiêu tìm bạn gái làm phấn đấu, cuối cùng kết cục bi thương, cái tên kia?”
"Ừ, cậu ta còn theo đuổi cậu và tớ."
Mễ Đóa cười mị mị, chỉ Lam Kỳ cùng bản thân.
"Kinh ngạc không? Chân thành kiên định, rốt cuộc cậu ta cũng tu thành chính quả."
"Cậu ta cũng có người muốn?"
Trong đầu Lam Kỳ lập tức hiện lên người siêu cấp mập mạp, làn da rất trắng, mặt bự, ánh mắt hài hước, thích cười ngây ngô, không thường tắm rửa, còn thiếu cái răng cửa.
"Ừ"
"Ai sẽ coi trọng cậu ta?" Cô thật tò mò.
Mễ Đóa liếc cô một cái.
"Là một cô gái nhỏ xinh đẹp, hơn nữa còn là bạn học của chúng ta."
"Có chuyện như vậy?"
"Cái này thì có cái gì, ra khỏi trường đại học mọi người đều hiểu được, xã hội này là không có hoàng tử, càng không có cái gì cô bé lọ lem, cuối cùng chỉ là cuộc sống hiện thực bình thường, cái gì củi gạo dầu muối tương dấm trà, ăn uống rồi ngủ, phòng ở, bao nhiêu đó đã thay đổi cách một ánh mắt nhìn người, anh chàng bánh bao này trừ bỏ bề ngoài thật sự là cũng tốt, ít nhất là người tốt, đáng mừng, hiện tại rốt cục có người đã phát hiện ra ưu điểm của cậu ta.”
Lam Kỳ rầi rĩ buông quần áo, lời nói của Mễ Đóa làm cho cô rất không thoải mái, ngay cả anh chàng bánh bao, đàn ông như vậy cũng có người muốn, kế tiếp sẽ là ai? Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng càng thêm không thoải mái, hiện tại phụ nữ đều có ánh mắt gì?
Hai người vừa mới mua đồ xong ra khỏi cửa hàng, điện thoại Lam Kỳ liền vang lên, nhìn thoáng qua dãy số trên tay, vốn cô không nghĩ muốn bắt mãy, nghe tiếng chuông vang lên một lần, đóan chừng lúc điện thoại muốn ngừng, ma xui quỷ khiến cô bấm nút nghe máy.
"Này, tìm tôi có chuyện gì."
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe qua bình thường, tùy ý.
"Bé con, ở đâu?"
Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói dịu dàng của Thiệu Tử Vũ.
"Anh không phải là đang bận rộn, tìm tôi làm gì?"
Lam Kỳ đem cuộc hẹn đổi thành bận rộn, không thể để cho anh biết cô để ý lời anh nói, nếu lời này hỏi ra cũng rất không bình thường, tuy rằng vì vậy mà cô không thoải mái một buổi tối cộng thêm thời gian một buổi sáng.
"Việc xong rồi, bé con, tôi đến tìm em."
Lam Kỳ liếc mắt nhìn cách đó không xa Mễ Đóa đang bỏ đồ lên xe, lời nói của Thiệu Tử Vũ nghe thật cám dỗ, hơn nữa bây giờ cô tâm tình không tốt, trọng điểm là do anh gây nên, nên phải là anh phụ trách.
"Chính là tôi đang ở trên đường dành riêng cho người đi bộ ở quảng trường mua sắm."
Lam Kỳ báo một cái tên, cũng không biết anh có tìm được hay không, dù sao mấy năm nay anh đều ở quân đội, thành phố phát triển rất nhanh chóng, rất nhiều chỗ mỗi năm đổi một bộ dáng.
"Ừ, tìm vị trí dễ thấy nhất chờ tôi."
Lam Kỳ liếc mắt nhìn, trên quảng trường khu kiến trúc tượng đồng phục cổ vĩ đại, vị trí kia hẳn là dễ thấy nhất.
"Tôi ở phía dưới tượng đồng chờ anh."
"Được, đừng có chạy lung tung."
Nói xong Thiệu Tử Vũ liền cúp điện thoại.
"Mễ Đóa, cậu về công ty trước, tớ có chút việc, buổi chiều sẽ về."
Lam Kỳ đem đồ trong tay ném lên xe, chỉ để lại cái túi.
Mễ Đóa cầm tay lái, kỳ quái nhìn cô một cái, Lam Kỳ không phải là người thích đi dạo phố, người này khác thường, đang yêu, nên không tránh né cô cùng học trưởng Dung qua lại, sĩ diện nên gạt cô.
"Được, cậu bận