
cái nơi quỷ quái, đáng ghê tởm đó ngày qua ngày sao?"
Nói xong, Cung Khả Nhiên lập tức xoay người rời đi, biến mất trong những tầng mây cao vút như những ngọn núi kia.
Nghĩ đến đại thúc vì cứu Cung Khả Nhiên, không hề để ý tới an nguy của bản thân, kết quả còn phải cam chịu sự chế nhạo của nàng ta như vậy, Trọng Tử không kềm được nghiêng mặt nhìn y, thấy y cũng không biểu lộ cảm xúc nào khác, Trọng Tử càng thêm tức giận, nên quay mặt đi chỗ khác.
“Năm đó nàng được nuông chiều quá nên hỏng mất rồi.” Sở Bất Phục ôm ngực, ho khan.
Trọng Tử âm thầm thấy hối hận, đưa tay đỡ lấy Vạn Kiếp: “Đại thúc!”
Sở Bất Phục vốn đã bị thương nặng, miễn cưỡng mang theo Trọng Tử đi xa như vậy, giờ không thể chống đỡ nổi nữa, phun ra vài ngụm máu tươi, nhìn thấy luồng gió dưới chân mình đang dần dần tiêu tán, Sở Bất Phục nén đau xuống, nói: “Trước tiên chúng ta xuống đất trước, con…”
“Nơi này không phải là nơi chúng ta có thể nghỉ ngơi được, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến đây.” Trọng Tử vẫn cảm thấy hai người thoát được dễ dàng như vậy thật không đúng lắm, trong lòng cảm thấy không yên, bèn triệu Tinh Xán ra: “Con mang đại thúc đi vậy.”
Sở Bất Phục không từ chối.
Pháp lực của Trọng Tử không thể bằng được Sở Bất Phục, bước trên Tinh Xán, tốc độ lúc này chậm lại gấp đôi.
Bây giờ bản thân Sở Bất Phục bị thương rất nặng, nếu những người đó thật sự đuổi theo, hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Trọng Tử cắn răng, hơi hơi nghiêng người, kéo hai tay của y choàng lên vai nàng, định dùng hết toàn lực chạy đi: “Đại thúc, người ôm chặt con, nếu không chịu nổi, thì gục lên vai con cũng được.”
Khóe môi Sở Bất Phục cong lên, y theo lời Trọng Tử mà ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, đồng thời cúi đầu xuống bên tai của Trọng Tử, nhẹ giọng nói: “Đi về phía bên trái, nhanh lên!”
Trước mặt lại xuất hiện một bức tường mây, những bức tường đó không ngừng tăng lên, càng lúc càng dày đặc, Trọng Tử phản ứng nhanh nhạy, quay mạnh tránh về phía bên phải mà phóng đi. Ngự kiếm thuật của nàng vốn đã học khá tốt, di chuyển rẽ ngoặt hết sức vững vàng, không có một chút lảo đảo nào do phải vội vàng gấp rút chạy đi.
“Các ngươi còn muốn chạy đi đâu!” Có vài bóng người đuổi theo.
Việc gì càng không muốn gặp thì càng dễ dàng gặp phải! Âm mưu của Ma cung Cửu U, sư phụ làm sao mà không đoán được chứ, trách không được lúc nãy những kẻ một lòng muốn trả thù đại thúc lại lui đi nhanh như vậy, thì ra họ đã sớm thiết lập mai phục, ngay cả đường rút lui của hai người cũng đã đoán được. Trọng Tử cuối cùng cũng hiểu được lý do, bất chấp tất cả mọi thứ, ngự Tinh Xán nhanh chóng lao về phía trước mà chạy trốn, nhưng mà đối phương đều là cao thủ của Tiên môn, chẳng mấy khó khăn đã đuổi kịp nàng.
Không hề để lỡ một khắc nào, đối phương nhanh chóng thiết lập kiếm trận, khiến tất cả những cảnh vật vẫn đang hiển hiện trước mắt Trọng Tử đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Cảnh tượng lúc Sở Bất Phục và Cung Khả Nhiên bị vây trong kiếm trận Trọng Tử đã nhìn thấy không sót chi tiết nào, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Cho đến giờ chính bản thân nàng xông vào bên trong kiếm trận này rồi, mới phát hiện ra bên trong và bên ngoài kiếm trận hoàn toàn khác nhau rất xa.
Bên ngoài nhìn vào thì cảm thấy kiếm trận này không có gì thần kỳ nhưng bên trong lại nguy hiểm giăng khắp bốn phía. Gió thổi ào ạt tạt thẳng vào mặt của Trọng Tử khiến hai gò má của nàng đau như bị dao cứa, có vô số cát vàng ùn ùn kéo tới như muốn phủ kín cả trời đất bắt đầu bao vây lấy hai người, xung quanh là một vùng mờ mịt, tầm mắt như bị che phủ bởi sương mù, khiến người ta không cảm nhận được ở thân ảnh của những người lập trận đang ở nơi nào, ngẫu nhiên cảm thấy được phía trước có người, nhưng nhìn kĩ thì lại không thấy, lập lòe giống như bóng dáng của ma quỷ. Trọng Tử không thể xác định được vị trí của đối phương, kiếm khí cứ liên tục đánh tới, một kiếm rồi đến một kiếm vô cùng thần kỳ, dường như là từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Trong lòng biết kiếm trận này rất hung hiểm, Trọng Tử tập trung tinh thần tránh né, không dám có một chút sơ xuất.
Dần dần, đối phương càng lúc càng gia tăng lực tấn công mạnh mẽ, kiếm khí tỏa ra ngày càng dày đặc, việc tránh né càng lúc càng khó khăn, may mà nàng cùng Tinh Xán tâm linh tương thông mới có thể hóa nguy hiểm thành bình an.
Trọng Tử hồi hộp đến nỗi trên trán, trên tay đều là mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng phải tìm ra biện pháp nào đó xông ra mới được.
Chỉ trong khoảng khắc khi Trọng Tử phân tâm, Sở Bất Phục đã đưa tay đỡ cho Trọng Tử một luồng kiếm khí.
“Đại thúc, người đừng vận dụng pháp lực của mình nữa.” Biết y bị thương không nhẹ, Trọng Tử liền khuyên can ngăn y lại, không cho y vận pháp. Chỉ trong một khoảnh khắc nói chuyện thì ba luồng kiếm khí đã bay tới sượt ngang qua Sở Bất Phục, may mắn Tinh Xán phối hợp nhanh chóng, khó khăn lắm mới tránh được. Trọng Tử vẫn luôn bắt bản thân phải bình tĩnh, ai ngờ tình thế trước mắt lại trở nên nguy hiểm như vậy, không thể phân tâm mà suy nghĩ được, căn bản là Trọng Tử cũng không có thời gian để suy nghĩ kế