Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322881

Bình chọn: 10.00/10/288 lượt.

thoả hiệp nhanh hơn.

Nhiều ngày như vậy, Nam Hoài đã dùng mọi cách để truy sát hắn mà không lo ngại gì. Hợp tác vài năm nay, Đỗ rất hiểu bản tính có thù tất báo của Nam Hoài, thậm chí không ngại tổn hại bản thân mình tám trăm lần, cũng phải hoàn trả gấp mười. Hắn từng nghe qua tin đồn, Nam Hoài đã dùng thời gian mười lăm năm, một mình đơn độc, đem tất cả những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ lúc trước mà giết từng người một.

Bất luận kẻ nào cũng không muốn làm kẻ thù của người đàn ông này.

Ông bác sĩ nhanh chóng viết ra một toa thuốc điều độ, vừa không ảnh hưởng đến thai nhi, vừa có thể giúp Nam Bắc hồi phục sức khoẻ.

Nam Bắc chính là lợi thế lớn nhất của Đỗ, tuy rằng hắn hận cô thấu xương, nhưng cũng không thể để cô xảy ra sự cố, cho nên vô cùng nghe lời mà dựa theo toa thuốc của bác sĩ cho cô uống thuốc. Đêm khuya hai ngày sau đó, ý thức Nam Bắc có phần tỉnh táo.

“Tỉnh?” Đỗ đi tới, cúi người nhìn cô.

Lông mi Nam Bắc động đậy hai lần, từ từ mở ra. Mắt sưng, đau đớn, nhìn không rõ.

Hôn mê nhiều ngày, ý thức của cô nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, không thể phân rõ tình trạng bây giờ.

“Phu nhân đã tỉnh?” Ông bác sĩ cười, “Tỉnh là tốt rồi, cần phải hoạt động, bằng không đối với thai nhi sẽ không được tốt.”

Trên chuyến tàu quốc tế từ Bắc Kinh đến Moscow, có một toa xe đặc biệt.

Trong toa có bốn phòng độc lập, nhưng chỉ có một phòng cho chủ nhân, ba phòng còn lại, có bác sĩ, cũng có người cầm súng. Ở Trung Quốc và Nga, mang theo súng là phi pháp, đáng tiếc không hề áp dụng lên người chủ của toa xe này.

Trong phòng chính, không có y tá, chỉ có hai vị bác sĩ và hai người đàn ông.

Một người ngồi bên giường đang ngủ là Kyle. Người nằm ở trên giường vừa mới thoát khỏi đầm lầy tử vong.

Trải qua vài lần cấp cứu, người trên giường đã tự mình hô hấp một cách yếu ớt.

Chặng đường sáu ngày sáu đêm, rất hao tổn tinh thần, ngay cả hai người bác sĩ đều mệt mỏi không thể tả, cũng không dám thờ ơ với người đàn ông này.

Có ánh nắng từ bên ngoài cửa kính chiếu vào, rơi xuống mặt đất, chuyến tàu đang xuyên qua lục địa Siberia, trong lúc đó trạm xe cách nhau mấy ngàn dặm, chỉ có vùng đất rộng lớn của rừng rậm và thảo nguyên. Phong cảnh như thế, hắn lại không nhìn thấy.

Không ai biết hắn đang mơ gì.

Ngoại trừ bản thân hắn.

Trình Mục Dương sống trên đời đã hai mươi chín năm, đi đến rất nhiều nơi. Từ khu vực chiến trường bộc phát lửa đạn, đến những bàn tròn trong hội trường chính trị được phòng thủ nghiêm ngặt, nhiều người sợ hắn, hận hắn, cũng có nhiều người tự nguyện phục tùng, thậm chí có rất nhiều phụ nữ đã từng yêu hắn. Thế nhưng những nơi đó đối với hắn mà nói đều là dấu hiệu trên bản đồ.

Thực sự nằm trong trí nhớ của hắn, chỉ có cuộc sống lúc nhỏ ở Thượng Hải, vài năm ở Bỉ, còn có chuyến đi đến Đông Nam Á năm mười bốn tuổi. Lần đó trạm cuối cùng của chuyến đi là Uyển Đinh.

Là việc duy nhất hắn tự chủ trương.

Hắn rất muốn thấy Myanmar, một quốc gia của người tin Phật, mà Uyển Đinh là con đường tốt nhất.

Uyển Đinh nằm ở biên giới tây nam, đi qua cầu, chính là nơi mà hắn muốn đi. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, cũng có trạm biên phòng quốc gia nhỏ nhất, rất nhiều người Đông Nam Á. Một thiếu niên như hắn, cảm thấy rất hứng thú, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, nơi đó có thị trường chợ đen ngầm lớn nhất Đông Nam Á, cũng có những người đánh bạc không quan tâm đến mạng sống.

Trong khách sạn giữa đêm khuya, hắn đột nhiên bị đánh thuốc mê, trói lại rồi mang ra ngoài.

Bởi vì là chợ đen, có người bỗng nhiên ra giá cả muốn mua mạng sống của hắn.

Khi đó tên hắn là Trình Mục.

Sở dĩ thiếu một chữ “Dương”, chính là vì thoát ly quan hệ với Trình gia, đáng tiếc bởi vì không thể gạt bỏ quan hệ huyết thống mà bị lôi kéo vào. Ông ngoại xuất thân là nhà tư bản, chưa bao giờ liên quan đến hắc đạo, trước kia mẹ gả cho cha, sau khi ly hôn thì mang hắn trở về Thượng Hải, đương nhiên cũng không có dây dưa với Trình gia.

Thậm chí sau khi cha qua đời, có người do nhà nước phái đến đưa gia phả của Trình gia, mẹ mới rõ ràng việc làm ăn gia tộc của cha.

Cho nên hắn bị bắt, hoàn toàn là tình cờ.

Việc ngoài ý muốn này, ngày đó hại chết mọi người đi theo hắn. Những người đó, cả đời này cũng chưa gặp qua bắn nhau thật sự, thị trường chợ đen, còn có những kẻ liều mạng tuyệt vọng. Chỉ có cô bé dân tộc Miêu cũng bị trói dẫn hắn chạy trốn, hai người chạy trốn đến rừng rậm trong đêm khuya, dưới chân đều là cây cối hoang dại nông sâu, âm thanh khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ còn phát hiện có mấy người thanh niên đang đuổi theo.

Cô bé dân tộc Miêu sợ hãi, cuối cùng bỏ lại hắn, trèo lên một cây cao mấy mét.

Nhớ lời Phật tổ. Nếu Phật tổ chịu ra tay cứu giúp, hắn nguyện ý quy y cửa Phật, từng đoạn từng đoạn kinh Phật từ trong đầu không ngừng hiện ra, nhịp tim càng ngày càng chậm, đầy sợ hãi, thậm chí không nhớ được câu tiếp theo là gì.

Thở dốc, phỉ nhổ, còn có tiếng chửi rủa, vô số ánh sáng chiếu xuống, tung tích ở chỗ cao của cô bé kia lộ ra, trong ánh sáng loạng choạng bị mấy người thanh niên kia dùng súng bắn lung tun


Old school Easter eggs.