
ện không dài, từ đầu đến cuối Trình Mục Dương đều không nói chuyện. Đến lúc tắt điện thoại, trả lại cho người cảnh sát kia, Trình Mục Dương nhìn người đó gật đầu nói: “Tôi thật hân hạnh, có thể nhận được lời mời của gia tộc An Bạc Đồ đến tham dự tiệc rượu đêm nay.”
Đó là một hình ảnh rất kỳ lạ.
Hắn ở trần nửa thân trên, vết thương khắp người, nhưng làm như sảng khoái khi được mời làm khách quý của một gia tộc đứng đầu. Vẻ mặt Trình Mục Dương khi nói những lời đó hoàn toàn có vẻ lạnh lùng của quý tộc Đông Âu.
Nam Bắc và Kyle đều rất kinh ngạc.
Nhưng không biểu lộ trên gương mặt, họ biết, nếu Trình Mục Dương đã quyết định, khẳng định là sự việc có biến chuyển, hơn nữa hẳn là biến chuyển rất quan trọng.
Sau khi hắn nói xong, ba người bên trong xe rất ăn ý cùng nhau im lặng mà nghe theo sự sắp xếp của người cảnh sát kia.
Kyle không hỏi, Nam Bắc không hỏi, Trình Mục Dương cũng không nói.
Cho đến khi xe chạy vào cửa lớn của một trang viên, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên rất ấm áp. Dọc theo con đường chính là một con sông không rộng lắm, bao quanh bởi cây dừa và cây mía. Cũng nhờ vậy mà không khí xung quanh đều thơm ngát mùi cây cối.
Là trang viên bảo tồn sinh thái hoàn hảo.
Thậm chí giữ lại phong cách của thời kỳ thực dân ở Tây Ban Nha.
Kiến trúc xa xa giống như bức tranh thời trung cổ.
Khi xuống xe, có rất nhiều người nghênh đón họ, quần áo vô cùng trang trọng. Ngược lại dáng vẻ bọn họ trông rất buồn cười, Nam Bắc nhìn thấy A Mạn phía sau đoàn người, trong nháy mắt hiểu được mục đích của Trình Mục Dương.
Tất cả đều do A Mạn sắp xếp.
Ngay lúc cô giác ngộ sự việc, có một người phụ nữ Đông Âu xinh đẹp, nhấc váy mình lên đi về phía Trình Mục Dương, ôm hắn thật thân thiết, đồng thời dùng tiếng Trung không lưu loát gọi tên hắn: “Trình.”
Chỉ có một chữ như vậy.
Nam Bắc chợt nghe ra đủ loại hương vị.
Có kinh ngạc, vui mừng, chờ đợi, còn có lo lắng.
Thậm chí một chút bất mãn. Nhưng mà cảm giác cuối cùng này, hẳn là vì Nam Bắc mà có.
Một tay Trình Mục Dương vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ kia, mỉm cười.
“Xin chào,” người phụ nữ kia đổi sang tiếng Anh nói với Nam Bắc, “Tôi là Kachiusa, bạn của Trình đã nhiều năm.” Lời giới thiệu ngắn gọn của cô lại làm cho Nam Bắc buồn cười, đúng là một sự hiếm thấy khi quen biết hai cô gái người Nga đều có tên giống nhau, chuyện này thật là trùng hợp?
Nhưng mà nụ cười của Nam Bắc, trong mắt người phụ nữ kia lại trở thành đùa cợt.
Hơn nữa hình dáng của Nam Bắc bây giờ, thật sự không dám khen tặng. Bôn ba một đêm, cô mặc dù không giống như Trình Mục Dương chỉ ở trần, nhưng vẫn trông rất thảm hại.
Thậm chí trên người còn mùi vị máu tươi đêm qua.
Mọi người đến phía sau phòng khách.
Trình Mục Dương vẫn dùng tiếng Philippines, cùng chủ nhân chào hỏi ngắn gọn. Người phụ nữ kia hình như là bạn tốt của vị chủ nhân, không ngừng mỉm cười, cùng mọi người trao đổi gì đó.
Ngược lại Nam Bắc bị lạnh nhạt.
Nhưng mà cô nhớ tới, bên ngoài trang viên đẹp như vậy, chính là thi thể ngang dọc khắp nơi, người làm ra việc không hề thiện cảm này đang trầm lặng đi theo bên cạnh Trình Mục Dương.
Một lúc sau, A Mạn âm thầm đến bên cạnh cô, khẽ nói: “Nghe không hiểu, cũng không trò chuyện, để tôi dẫn cô đi tắm nước nóng.” Nam Bắc thực cảm kích mà mỉm cười, đi theo A Mạn rời khỏi nơi đó.
A Mạn dẫn cô lên lầu ba, trong phòng có một phòng tắm rất lớn.
Bồn tắm lớn đến mức có thể chứa đến ba bốn người.
A Mạn dặn dò hai câu với hai cô gái người Philippines, chuẩn bị sẵn sàng nước nóng còn thả hoa tươi vào bồn, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy như đang trên thiên đường. A Mạn nhẹ giọng nói chuyện với Nam Bắc, hỏi cô cuộc sống của mười mấy ngày nay, Nam Bắc chỉ cười nói là trở về cuộc sống nguyên thuỷ, A Mạn cười, vuốt mái tóc đen dài ẩm ướt của cô: “Em họ tôi, cậu ấy nhất định rất đau lòng cho cô.”
Hơi nước lượn lờ xung quanh, Nam Bắc cảm thấy mệt mỏi nên nhắm mắt lại, chỉ cười cười không nói chuyện.
“Kachiusa lớn lên cùng cậu ấy đã nhiều năm, vẫn luôn thích cậu ấy,” A Mạn tiếp tục giải thích với Nam Bắc, “Lần này nhờ có sự giúp đỡ của cô ấy mới có thể sắp xếp cho các người đi vào trang viên Bạc An. Nhưng mà, vừa rồi ở trong điện thoại tôi không dám nói với cậu ấy, sợ cậu ấy sẽ từ chối. Cô hẳn đã biết, bây giờ CIA đang ở Philippines bày ra thiên la địa võng, nếu không có sự giúp đỡ của gia tộc An Bạc Đồ, cậu ấy tuyệt đối không thể đến sân bay.”
Lời nói của A Mạn đều rất có lý.
Cho nên Nam Bắc cũng không nói gì.
Nước nóng liên tục chảy, nhiệt độ ổn định, trong veo.
Cô thậm chí nhanh chóng tựa vào bồn tắm mà ngủ, nghe có tiếng mở cửa, nhưng lười mở mắt ra, cho đến khi cảm thấy có người vào trong bồn, tay đặt bên hông, cô mới nheo mắt nhìn hắn.
Có mùi rượu mạnh.
Thật sự là sâu rượu, vất vả lắm mới rời khỏi khu vực Hồi giáo, liền như cá gặp nước.
Hơi nước bốc lên khiến cho làn da cô trở nên gợi cảm, trong ánh mắt hắn vừa có men say, vừa có dục vọng.
Cô cười, đầu tựa vào cánh tay trái của hắn: “Nơi này, so với tuỳ tiện tìm một khách sạn, hoặc là ở trong xe, có phải là tốt hơn nhi