Insane
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322302

Bình chọn: 7.5.00/10/230 lượt.

bị quăng thẳng xuống sông.

Đèn hai bên đường, ánh sáng óng ánh như sao.

Không lưu tình chút nào chiếu lên những người còn sót lại, làm cho cô nghĩ tới một từ: Ngày phán quyết.

Không chỉ mình cô nhìn, khách quý trên thuyền từ bốn phía hình như cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng như vậy, có người nhẹ giọng nói chuyện, có người thậm chí đang cười. Mà Trình Mục Dương vẫn đứng bên cạnh xe như cũ, ánh đèn sáng trong đêm càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Hắn dường như cảm giác được Nam Bắc dừng chân, hướng nơi này nhìn qua, sau đó dùng tay ra hiệu với cô đi vào trong.

Đến bây giờ cô mới hiểu, sự kiện trên bến tàu này là do Trình Mục Dương sắp xếp.

Hắn đem ánh mắt đặt trên người Nam Bắc dời đi, rốt cục rời khỏi chiếc xe, đến sau lưng người quỳ gần hắn nhất, thân mình hơi ngồi xổm xuống: “Trình Mục Vân ở nơi nào? Hả?” Người nọ vẫn trầm mặc như cũ, im lặng bất động.

Trình Mục Dương cười cười, tay đè lên vai người kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Người quỳ trên đất vì động tác này của hắn mà thân mình bắt đầu căng thẳng.

Trình Mục Dương thở dài: “Giang sơn đổi chủ, đáng thương chính là các người.” Hắn đứng thẳng dậy, tựa hồ không định hỏi lại, cười lắc đầu.

Bốn tay súng đồng thời lên đạn, nhắm ngay gáy của những người còn lại.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: “Ông chủ.”

Trình Mục Dương dừng lại.

Một người dáng nhỏ gầy gò muốn đứng lên, nhưng vì quỳ quá lâu nên mạch máu không thông, cố gắng mấy lần nhưng vẫn uổng công. Cuối cùng chỉ có thể đoán phương hướng đối mặt với sợ hãi lớn tiếng nói: “Trình Mục Vân ở Moscow!”

Người kia hét xong những lời này, thân mình hoàn toàn lạnh giá.

Lại không nghĩ rằng, bốn phía rơi vào một sự im lặng trong đêm.

“Những lời này, đối với tôi đã vô dụng.” Trình Mục Dương đút một tay vào túi quần, xoay người rời đi.

Đi ra vài chục bước, rốt cuộc đưa lưng về phía người cầm súng súng nhẹ nhàng vẫy tay phải ra hiệu.

Hắn im lặng mà nói với mọi người, đây chính là phán quyết cuối cùng:

Tuyệt đối không khoan thứ.

Nam Bắc không xem màn cuối cùng kia, cô xoay người xuống khoang thuyền.

Khi du thuyền sắp sửa cùng những chiếc khác kết nối với nhau, họ đã không còn ở phạm vi hải phận của Trung Quốc.

Hai người từ khoang thuyền đi ra, váy của cô bị gió thổi lay động.

Trình Mục Dương đặt tay lên lan can, vẫn nói chuyện điện thoại.

Là tiếng Pháp, vài năm học ở Bỉ cô nghe cũng có thể hiểu được.

“Đội du kích này rất nhiều tiền, hãy nâng lên mười,” hắn ngoắc tay với cô, ý bảo cô đứng bên cạnh mình, “Đối với bạn làm ăn của chúng ta phải thân thiện một chút. Nói cho bọn họ, nếu không chấp nhận giá này, ngày mai sẽ có người nhảy dù đưa vũ khí cho đối thủ của họ. Đúng, ngày mai mười hai giờ trưa, sau mười hai giờ, chúng ta sẽ nâng giá lên ba mươi lần.”

Thật sự là gian thương.

Nam Bắc đi qua, nhịn không được cười rộ lên.

Trình Mục Dương dùng tay vỗ vào trán của cô, ý bảo cô không được lên tiếng: “Chúng ta nơi này có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, bốn trăm vạn viên đạn, hôm nay công bố giá là 700 vạn đô la Mỹ, có hiệu lực đến trước 12 giờ trưa mai.” Hắn nói xong lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nói với bọn họ, tôi nói chính là giờ Bắc Kinh. Cùng Trình Mục Dương buôn bán bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị một cái đồng hồ.”

Câu nói tiếp theo là bằng tiếng Nga.

Cô nghe không hiểu.

Trình Mục Dương ngắn gọn vài câu giao nhiệm vụ, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.

“Người khác không mua vũ khí của anh, anh liền miễn phí đưa cho đối thủ của họ sao?” Cô đứng bên cạnh người hắn để tránh gió, “Đúng là gian thương.”

“Không phải miễn phí, sau khi tôi tiếp tế vũ khí, tất cả liền nâng giá lên ba mươi lần,” hắn nói với cô cách tính toán, “Nói cách khác, phần vũ khí tiếp tế này chi phí do bọn họ thanh toán, bao gồm hao tổn xăng dầu cho máy bay.”

Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười: “Thật sự là người không chịu thua thiệt.”

Trình Mục Dương khóe miệng vừa động, giống như đang cười: “Quả thật không thể làm ăn lỗ vốn. Nhân viên muốn chi phí khi bắt đầu sản xuất, cuối năm phải nhận được phúc lợi. Chủ yếu là tất cả nhân viên của chúng tôi đều có bảo hiểm trọn đời, nếu gặp bất trắc thì con cái họ vẫn được nuôi dưỡng đến mười tám tuổi.”

Cô nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý.

Nghề này, bước chân vào chính là vạn kiếp bất phục, bán mạng vì tiền, há có thể chịu thiệt.

Huống chi Trình gia cung cấp vũ khí, đã sớm trở thành đại gia trong lãnh vực súng ống đạn dược, chưa bao giờ lo lắng về người mua.

Khác với biên giới phía Nam, Nga chính là một nước rất mạnh về buôn bán vũ khí toàn quốc. Hoàn cảnh quyết định tất cả, trên thế giới vũ khí tốt nhất đều ở Nga, mà hiện nay, Nga là vòng tròn giao dịch vũ khí, người lãnh đạo thật sự chỉ có Trình gia.

Ngay cả Nam Hoài cũng không thể không thừa nhận, bọn họ xứng đáng với cái tên “Vua chiến tranh.”

Xa xa trên thuyền là đèn đuốc huy hoàng, những bóng người di chuyển không rõ ràng lắm.

Những chiếc thuyền sắp kết nối với nhau.

“Anh có nghĩ tới việc rời khỏi cuộc sống này không?” Cô đột nhiên hỏi hắn.

Trình M