pacman, rainbows, and roller s
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322233

Bình chọn: 10.00/10/223 lượt.

c độ nào. Nếu Chu Sinh Thần là địch thì cô nói gì cũng không quan trọng, anh ta khẳng định đã biết rất nhiều chuyện. Nếu Chu Sinh Thần là người ngoài cuộc, nói thế nào lại càng không quan trọng, anh ta sẽ tránh né chuyện nhạy cảm như vậy.

“Tôi đến tìm một người,” Nam Bắc suy nghĩ một chút rồi nói đơn giản, “Một người phụ nữ, là nhà khoa học hạt nhân.”

“Rất khó tìm sao?”

“Rất khó,” Nam Bắc chỉ vào khăn che mặt của mình, cười nói, “Anh biết tập quán ở nơi này luôn có chút phiền toái.”

Chu Sinh Thần nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chúc cô có chuyến đi Ả Rập Saudi thật vui vẻ.”

Anh ta lơ đãng tránh đi chủ đề nhạy cảm này.

Hai người còn nói thêm mấy câu, Nam Bắc có một chút tò mò hỏi anh ta tại sao lại đến đây.

“Đừng coi tôi như người của Chu gia, ở đây tôi là nhà nghiên cứu được mời đến,” anh ta không nhanh không chậm cười nói, “Lần đó ở trên du thuyền, cũng bởi vì biết có chuyện không tốt xảy ra nên tôi mới tạm thời lên thuyền để tỏ chút lòng thành. Từ đầu đến cuối, tôi không có quan hệ gì đến thế giới của các người, tôi đến cũng chỉ để giao tiếp chào hỏi bạn bè cũ.”

Nếu nói những lời vừa rồi của anh ta là tránh né chủ đề nhạy cảm.

Như vậy anh ta đã bày tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với chuyện của bọn họ.

Chuyện này, đợi khi Trình Mục Dương trở về phòng, cô đã nói lại cho hắn nghe.

“Anh tin không? Lời nói của anh ta?”

“Anh?” Trình Mục Dương ngồi trên sô pha, ra hiệu cho Nam Bắc đi qua, hắn ôm cô ngồi trên đùi mình, rồi nghiêm túc suy nghĩ, “Hẳn là sẽ tin. Tài liệu chi tiết về anh ta đã kể qua, từ nhỏ đến lớn sống trong quỹ đạo, hoàn toàn là một người bình thường.”

“Người bình thường?”

Khác biệt với Nam Bắc và Trình Mục Dương.

Bởi vì Nam Hoài cố gắng cho cô một cuộc sống đơn giản, tất cả những điều cô biết chỉ xuất phát từ việc thích thú tò mò. Mà Trình Mục Dương từ lúc mười bốn tuổi đến Moscow, tìm được vị trí của mình tại nơi Đông Âu đó, từng bước đều phải tự mình làm, vì vậy, đối với sự đe doạ đến bản thân hoặc là kẻ thù ẩn mình bên trong, hắn đều rất hiểu biết.

“Chỉ số thông minh của anh ta rất cao, vô cùng cao, cuộc sống cho tới nay dường như chỉ có liên quan đến nghiên cứu khoa học,” Trình Mục Dương cười rộ lên, hai cánh tay ôm lấy Nam Bắc, tiện tay tháo bỏ chiếc nơ và cổ áo sơmi của mình, “Tối nay người của hãng Aramco có nhắc tới, anh ta là khách quý mà công chúa Saudi hết sức coi trọng. Cho nên sự xuất hiện của anh ta hẳn là một sự trùng hợp.”

“Một người thú vị.”

“Là rất thú vị, đặc biệt là bộ sưu tập bình phong thêu dệt Ngô ca của anh ta khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc.”

“Đúng vậy, tranh phù thế gói xuân đồ,” cô dùng ngón tay khẽ chọc vào lòng bàn tay của hắn, “Anh đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc.”

Trình Mục Dương cười cười, ngón tay xen vào vuốt ve thẳng một đường lên mái tóc dài của cô: “Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên ——” nói xong, tay hắn lại từ chân của cô trượt xuống, bắt lấy mắt cá chân của Nam Bắc, “Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên.”

(nghĩa của 4 câu thơ: Đêm xưa quên chẳng búi đầu, Đôi bờ vai phủ kín màu tóc xanh. Thân mềm lả xuống gối anh, Chỗ nào mà chẳng đượm tình đôi ta.)

“Lưu manh.” Nam Bắc cười, chụp lấy tay hắn rồi mở ra.

Cô thật nhớ rõ bốn câu này, lúc ở trên thuyền, hắn dùng dâm từ tươi đẹp để chế nhạo chính mình.

Hắn cười một cái, đem laptop đặt trên đùi của Nam Bắc: “Hôm nay chúng ta có được tài liệu hình ảnh của tất cả khách nữ, nhưng mà đều bị che mặt. Ninh Hạo cũng điều tra được ngày đó, có bốn người từ sân bay đi ra trong khoảng thời gian kia.”

Trình Mục Dương vừa nói vừa đưa ảnh cho cô xem.

Bốn người đều mang khăn che mặt giống nhau.

“Có ấn tượng hay không?” Hắn hỏi cô.

“Bốn người này?” Nam Bắc nhớ lại buổi chiều nhìn thấy những ánh mắt kia, “Em đều gặp qua.”

Trí nhớ của cô xưa nay rất tốt.

Chỉ cần để tâm, nhớ kỹ hai mươi mấy ánh mắt cũng không phải là việc khó khăn.

Huống chi bốn đôi mắt này đều rất đặc biệt, sự khác nhau cũng rất lớn: nếp nhăn nơi khoé mắt nghiêm nghị, đồng tử màu xanh, khoé mắt có nốt ruồi, còn có một đôi mắt màu đen tuyền.

Với phạm vi như vậy, muốn tìm ra “người kia” cũng không khó.

Trình Mục Dương đặt cô trên sô pha, người phục vụ trà đạo Trung Quốc đến phòng họ.

Bởi vì là người Hoa, bọn họ nhận được đãi ngộ ở đây, thậm chí ngay cả trà cũng được tận tâm chuẩn bị. Người phục vụ đặt tách trà bằng sứ men xanh trước mặt cô, một đoá hoa sơn trà đang dần dần nở ra rất lớn, toả hương thơm nhè nhẹ.

Trà, không cần thiết có quý bao nhiêu, chỉ cần có tâm tư sẽ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Khi Nam Bắc bưng lên tách trà thì người phục vụ đã rời khỏi phòng, chưa uống được hai ngụm lại có người nhẹ nhàng gõ cửa. Trình Mục Dương đi ra mở cửa, một nhân viên khách sạn VIP mặc áo choàng trắng hơi cúi đầu, dùng tiếng Anh chính gốc bình dị nói với bọn họ, thủ đô Riyadh và Al Hasa đồng thời xuất hiện vụ đánh bom, công chúa vô cùng khiếp sợ, lập tức sắp xếp cho khách quý rời khỏi Al Hasa để đến thủ đô Riyadh trước.

Khi anh ta nói chuyện, có thể nghe thấy những cửa phòng gầ