Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trọn Đời Có Duyên

Trọn Đời Có Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323883

Bình chọn: 7.5.00/10/388 lượt.

ính nhấp nha nhấp nháy, chiếu được khuôn mặt trắng nõn của anh có phần chán nản. Cô không có cái gì khác muốn nói với anh sao?

"Ừm." Diệp Dĩ Mạt đáp một tiếng, liền không hề lên tiếng nữa, trầm mặc hồi lâu, mới do dự mở miệng: " Doanh trưởng Tất, còn có việc gì không?" Nếu là không có việc gì liền cúp máy đi, hai đầu ngẩn người như vậy, nói là lãng phí tiền điện thoại cũng coi như là dễ nghe, thật sự là có chút không quen đây.

Tất Tử Thần cười khổ, anh có lời, nhưng là không biết phải nói làm sao. Trong điện thoại này lại không nhìn thấy nét mặt của cô, ai biết sau khi cô nghe lời của anh sẽ có phản ứng ra sao chứ? Cho nên, những lời này hay là đợi đến khi gặp mặt rồi hãy nói. Thật ra thì, thời gian cũng không xa mà? Chỉ là một tuần mà thôi.

Quả thật, chỉ là một tuần mà thôi. Nhưng là không ai từng nghĩ tới một tuần này khá dài như vậy. Giang Hoài mưa, mưa một cái là giống như không biết dừng, giọt giọt tí tách, không duyên cớ để cho người cảm thấy bực mình.

Còn may là, vào cái ngày đi Nam Kinh, ông trời giống như là đặc biệt nể tình, thế nhưng trời lại nắng. Diệp Dĩ Mạt đeo túi sau lưng liền leo lên xe lửa. Ra bên ngoài, cô luôn luôn không thích mang quá nhiều đồ gì đó, cộng thêm đồ ngày hôm qua dì Lý nhờ Lý Thụy mang về, tất cả đều cô cất vào ba lô―― có lẽ là suy tính đến cô là một cô gái hơi sức không lớn, dì Lý chuẩn bị đồ không nhiều lắm, chỉ là hai chai tương nhà mình làm mà thôi.

Lý Thụy mang về lại nói, anh Thần thích ăn nhất là tương dì Lý làm, nhưng là anh Thần ở trong bộ đội, một năm cũng không về được mấy lần, lần này liền phiền toái chị giúp một tay mang đồ đi rồi.

Diệp Dĩ Mạt trầm mặc, đã cảm thấy này hai chai tương ở hướng về phía cô nhếch miệng cười. Thời đại này, đừng nói là hơn ba giờ đường xe, dù là ở nước ngoài, chuyển phát cũng rất dễ dàng mà! Dì Lý các người không cần tìm lí do sứt sẹo như vậy, cô đã đồng ý đảm nhiệm chức vụ sẽ không trốn nửa đường . . . . . . Nói thế nào cũng cùng ăn một bữa cơm, đã đến Nam Kinh rồi, đi thăm anh một chút cũng không quá đáng mà.

Hai thành phó cũng không xa, bây giờ giao thông lại nhanh và tiện cực kì, hơn tám giờ sáng lên đường, buổi trưa cũng đã đến nơi muốn đến. Nhìn trạm xe người đến người đi, Diệp Dĩ Mạt dừng chân trầm tư: nên trực tiếp đi đến chỗ Tất Tử Thần đem đồ đưa cho anh, hay là tìm một chỗ ở trước?

Đang suy nghĩ đâu thất thần, có người dừng đến trước mặt cô.

Diệp Dĩ Mạt nghi ngờ giương mắt, mở miệng là nam sinh rất xấu hổ, nhìn dáng dấp chắc còn là sinh viên trường đại học. Tóc ngắn ngủn bị vò ngổn ngang, nhìn dáng dấp còn có chút chưa tỉnh ngủ.

Có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nam sinh quơ quơ căn cứ chính xác trên cổ: "Đồng học Xin chào, ta là tình nguyện viên đại học XX, phụ trách tiếp đãi học sinh mới , xin hỏi bạn là sinh viên của trường chúng tôi sao?" Nói xong, còn chỉ chỉ xe của trường học dừng cách đó không xa.

Diệp Dĩ Mạt nhíu mày, nhếch miệng lên đường cong vui thích, mọi người phải hiểu cô là loại lâm lý của gái già, rõ ràng cũng có thể làm giáo viên của bọn họ, lại bị nhận làm là học muội, loại cảm giác này, không phải là bình thường đâu.

Diệp Dĩ Mạt cúi đầu nhìn qua một thân trang phục của mình, áo phông màu trắng, quần jean màu sáng, về phần giầy nha, ra bên ngoài, giày dép cao gót cái gì, dĩ nhiên là có thể miễn là miễn, cộng thêm ngoan ngoãn buộc tóc thắt bím đuôi ngựa cùng kiểu dáng ba lô đơn giản, nhìn quả thật thật giống sinh viên. Nhưng là, mặc dù cô ăn mặc trẻ tuổi, gái già gần tuổi băm và cô gái non nớt mười bảy mười tám tuổi, vẫn có khác biệt chứ? Vị bạn học này, xem chừng bị cận, không có đeo mắt kiếng? Diệp Dĩ Mạt nhạo báng trong lòng.

Nhướng nhướng mày, Diệp Dĩ Mạt cười nói: "Trường học các cậu sớm như vậy đã khai giảng rồi sao?" Lúc này mới đầu tháng tám mà, thế nào lại sớm như vậy?

Nam sinh có chút ngượng ngùng hồi đáp: "Năm nay quân huấn vào mùa hè, cho nên học sinh mới đều muốn trình diện trước, trước khi tiến hành quân huấn."

A ~ Diệp Dĩ Mạt sáng tỏ gật đầu, năm đó họ quân huấn phải đi trong quân doanh thật, phơi nắng đến đen choay, học sinh thời nay đã hạnh phúc rất nhiều, đều là ở trong trường học giậm chận tại chỗ luyện một chút đội hình thôi.

"Thật ngại quá, tôi không phải là sinh viên mới của trường học các cậu." Không chỉ là không phải sinh viên mới, cô đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.

Chỉ là lời này cô không nói ra miệng, như vậy vô tình đả kích ánh mắt của một thiếu niên thời kỳ trưởng thành, đó là chuyện không tha thứ được.

"A, như vậy à, vậy thật xấu hổ rồi, quấy rầy ~" nam sinh mặt đỏ hồng lên, có chút xấu hổ mà hướng Diệp Dĩ Mạt cười cười, liền vội vàng hướng bạn học bên kia chạy đi rồi. Cách thật xa, Diệp Dĩ Mạt còn có thể nghe được tiếng bọn họ cười đùa giỡn.

Thật là tuổi trẻ mà~ Diệp Dĩ Mạt luôn luôn không thèm để ý tuổi cũng không khỏi hơi xúc động, thời kỳ vui chơi tùy ý trong lúc vô tình đã sớm cách chúng ta đi xa rồi, cô sớm qua thời kỳ không câu nệ tuổi tác rồi sao.

Khó được lúc buồn bã tuổi xuân cô giáo Diệp lập tức bị một tiếng cao vút ‘chết đều muốn yêu’ cho gọi trở lại