
, mỗi tấm cơ hồ không cùng một chú thích. Mục An không thể hình dung được tâm tình của cô lúc này, rõ ràng nhân vật chính bên trong là cô, bây giờ nhìn lại chỉ thổn
thức trước một đôi tình nhân rất đáng ngưỡng mộ nhưng dường như chẳng
liên quan gì đến cô.
Du Khâm đứng sau lưng cô, yên tĩnh nhìn bóng
lưng Mục An, từ khi về nước phát hiện Mục An mất trí nhớ anh vẫn ngụy
trang chính mình, ở trước mặt cô vẫn kiềm chế tình cảm của mình. Một
mình trở lại căn nhà này, trong lòng là một nỗi đau chết lặng.
Bây
giờ cô đang đứng trước mặt anh, cùng anh chứng kiến những chứng tích
tình yêu của họ nhưng vẫn không thể đi tới ôm cô, hôn cô.
Mục An quay đầu nhìn thấy vẻ mặt thâm tình Du Khâm nhìn mình, đôi mắt đẹp lại chất
chứa nỗi cô đơn vô tận, Mục An bối rối vuốt mũi: “Vậy…chúng ta đã từng
bên nhau, vì sao ngay từ đầu anh lại làm bộ không nhận ra tôi? Hơn nữa
còn muốn giấu giếm chuyện anh đã từng tồn tại?”
Du Khâm nhìn Mục An
một lúc rồi xoay người ngồi xuống một chiếc ghế mềm: “Vì không muốn
khiến em bị áp lực.” Anh thấy ánh mắt nghi hoặc của Mục An thì cười nói, “Bây giờ không phải em đang rất mâu thuẫn sao? Bởi vì tuổi của anh, bởi vì thân phận của anh.”
Mục An nhìn thấy mắt anh đen thẳm, trong đó
dường như có thể hiểu rõ tất cả, cô đến ngồi cạnh anh: “Vậy vì sao tôi
còn lấy cha anh?” Nhìn mọi thứ trong phòng, bọn họ trước đây nhất định
là rất yêu nhau?
Du Khâm cúi đầu, mái tóc trước trán che phủ đôi mắt anh, một lát sau mới thấp giọng nói hai chữ: “Trả thù.”
Mục An kinh ngạc nhìn anh, anh nhìn thẳng cô: “Trả thù! Là trả thù anh.”
“Vì sao?”
Du Khâm do dự rất lâu mới mở miệng: “Bởi vì anh đã từng tổn thương em.”
Mục An đoán: “Anh bắt cá hai tay ?”
Du Khâm nhăn mặt, ánh mắt lay động rồi khẽ gật đầu, Mục An hiểu ra liền
bĩu môi, tuổi tác chênh lệch quả nhiên không phải vấn đề nhỏ, anh ta bắt cá hai tay là chuyện dễ hiểu. Thế nhưng vì vậy mà lấy Du Ức Sinh? Mình
trước kia thật đúng là quá ấu trĩ.
“Đúng rồi, vậy vì sao tôi lại ở Lệ Giang?”
“Bởi vì về sau em hối hận.”
“Vậy vì sao anh cũng tới đó?”
“Bởi vì anh đi tìm em.”
Mục An nghĩ mãi, tựa hồ cũng đã thông suốt, cô có chút ngắc ngứ hỏi lại: “Chuyện ‘tự tử’ kia là sao?”
“Là không cẩn thận té xuống, không phải tự tử.” Du Khâm cười trả lời.
Mục An lại nghiêng đầu, tất cả đều không có khe hở nhưng vì sao vẫn cảm thấy có chỗ là lạ?
“Đói không? Anh làm cơm cho em.” Du Khâm vừa nói vừa đứng lên đi vào phòng bếp.
Nghe anh nói Mục An cũng cảm thấy hơi đói nên theo anh vào phòng bếp, nhìn
anh thuần thục mở tủ lạnh, bên trong đầy nguyên liệu nấu ăn, Du Khâm lấy ra một hộp sữa chua vị đào đưa cho cô: “Trước đây em thích uống nhất.”
Mục An cầm hộp sữa chua nhìn nhìn, ngày sản xuất là hôm kia.
Du Khâm đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Em đi xem ti vi đi, sẽ có ngay thôi.”
“Tay anh…” Mục An lo lắng liếc nhìn tay trái của anh.
Du Khâm hiểu ý, cười cười: “Anh còn có tay phải, hơn nữa anh cũng không phải tàn phế hoàn toàn.”
Mục An ngồi trên sô pha ở phòng khách tầm mắt cũng rất ít khi dừng lại trên tivi, trong phòng bếp không ngừng truyền đến tiếng nước ào ào và tiếng
lạch cạch của nồi niêu xoong chảo, rất khó tưởng tượng một thiếu gia như vậy mà cũng biết nấu ăn. Lúc này Mục An chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn,
biết mình và anh đã từng bên nhau, lúc đối mặt với anh, tâm tình không
cách nào nói thành lời.
Đồ ăn làm rất nhanh, ba món mặn một món canh, Mục An nhìn các món được bày trên bàn đều là món cô thích. Cô lặng yên
kéo ghế ngồi, Du Khâm vừa cầm lấy đũa vừa nói: “Em bây giờ không nhớ rõ
nên không biết khẩu vị có thay đổi theo không, trước đây em rất thích ăn cay, thử xem có cay quá không?”
Mục An nếm thử một miếng, trong lòng lại trăm mối tơ vò, cô nhỏ giọng nói: “Ngon lắm!”
Du Khâm cười tươi, im lặng ăn cơm không nói thêm gì nữa. Gia giáo nhà anh
rất nghiêm, lúc ăn cơm tuyệt đối im lặng, Mục An thỉnh thoảng ngẩng đầu
lặng lẽ quan sát anh. Ngón tay thon dài, tư thế ngồi cũng thẳng tắp,
lông mày thanh tú, làn da trơn láng, một lỗ chân lông cũng không thấy,
đôi mắt có thể soi bóng được và thỉnh thoảng còn cong lên ấy đang yên
tĩnh nhìn cô.
Nhìn cô? Mục An phục hồi tinh thần lại thì thấy Du Khâm đang chọc đũa nhìn cô cười cười, trong mắt anh có ý cười: “Nhìn cái gì?”
Mục An cúi đầu ăn, nói năng không rõ: “Không có gì.”
Du Khâm khẽ thở dài, vươn tay cầm tay cô siết chặt không cho phép cô rụt
lại, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn Mục An: “Mục An…Dù em có thể nhớ ra anh
hay không, anh cũng sẽ không để em rời xa lần nữa. Ông trời đã cho chúng ta một khởi đầu mới, chúng ta… bắt đầu lại được không?”
Mục An tim
đập thình thịch, tay không sao rút ra được, cô cắn môi: “Du Khâm, tôi
không biết lúc trước tại sao mình lại ở bên anh, có lẽ chúng ta đã từng
rất yêu nhau. Thế nhưng đó tôi của trước đây, còn tôi hiện tại không thể đón nhận anh, tuổi tác, thân phận, tôi không cách nào vượt qua được.”
Du Khâm nắm tay cô âm thầm siết chặt hơn: “Lại là lý do này, tuổi tác cho
tới bây giờ đều không là vấn đề, trước đây cũng vì cái lý do thối nát
này mà chúng