
phái hay tà phái?”
Mục An nghĩ nghĩ: “…Là một nhân vật hư cấu.”
“Rất nổi tiếng?”
“…Ừ.”
“Ờ, không tồi”
Mục An nhìn Du Khâm tươi cười khoe hàm răng trắng thì lòng dần trầm tĩnh
lại, đã biết chân tướng quá khứ thì nên đặt xuống nỗi tò mò mà sống cho
thật tốt thôi. Không khôi phục được ký ức thật ra cũng không sao, vương
vấn quá khứ trái lại càng khiến bản thân sống mỏi mệt hơn. Cô còn đang
cảm thán về cuộc đời thì bị một bóng đen che phủ tầm mắt.
Du Khâm ném áo khoác lên người Mục An, Mục An kéo áo xuống, chật vật mãi làm tóc
tai rối bù. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Du Khâm cười đến ngây thơ: “Giặt
quần áo là trách nhiệm của ‘mẹ’ mà? Hơn nữa, còn do cô làm dơ.”
Mục An khóe miệng trễ xuống: “Mẹ? Cậu nhập vai quá đấy!”
Du Khâm vẻ mặt bất đắc dĩ, nửa ngày mới bật ra được một câu: “Tôi tưởng cô rất thích chơi trò này?”
“…” Đề tài này hình như không thích hợp cho mẹ kế và con trai cùng thảo
luận? Vì sao lần nào Du Khâm cũng đều hữu ý vô ý lái cô theo hướng đen
tối mờ ám này?
Cô nuốt nuốt xuống, có chút phòng bị nhìn Du Khâm:
“Con trai, con không phải là… thích tình mẹ con đó chứ?” 16 tuổi mẹ đã
mất, cũng khó nói được.
Du Khâm đến gần Mục An, đuôi mắt khẽ xếch lên: “Cô đoán xem?”
Mục An hoảng sợ lùi về sau, ngượng ngùng cười: “Tôi không xui xẻo vậy chứ,
trên người tuy có tản ra hào quang vĩ đại của người mẹ nhưng không nghĩ
sẽ hấp dẫn cậu đâu?”
Du Khâm sâu xa nhìn cô một lúc rồi bật cười vô hại: “Yên tâm…tôi có bạn gái rồi.”
Buổi tối, Du Khâm đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài, dưới
bầu trời lấp lánh các vì sao là đô thành đèn đuốc sáng trưng, tay trái
nhét trong túi quần, tay phải giơ lên ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn.
Vài tiếng gõ cửa vang lên, Du Khâm xoay người nhìn cửa: “Vào đi.”
Trợ lý Trần tiến vào, đặt một chiếc cặp đen đựng máy tính xách tay lên bàn làm việc: “Nhật ký của Du tiên sinh tôi đã mang tới.”
Du Khâm cầm chiếc cặp, suy nghĩ nhìn một hồi, sau đó đặt vào ngăn kéo cuối cùng của bàn khóa lại: “Hôm nay biểu hiện của chú rất khá, cô ấy hình
như không còn nghi ngờ gì. Nhớ kỹ, sau này mặc kệ ai truy hỏi, những lời hôm nay chú nói mới là sự thật.”
Trợ lý Trần vội vàng cúi đầu:
“Vâng, thiếu gia!” Ngẩng đầu nhìn Du Khâm sắc mặt không tốt lắm, ông lấy hết can đảm nhiều lời: “Thiếu gia, cậu che chở Mục tiểu thư như thế,
chờ đến một ngày cô ấy bỗng nhớ lại…”
Du Khâm day day huyệt thái
dương, trong giọng nói không che giấu được mệt mỏi: “Đến ngày đó rồi hãy tính. Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, nội dung nhật ký nếu như để cô
ấy biết, cô ấy nhất định sẽ không chấp nhận nổi.” Trầm mặc một hồi anh
lại phân phó trợ lý Trần, “Chuyện này nhất định không thể để cho ba
người đàn bà kia biết, liên quan đến danh dự Du gia.”
Trợ lý Trần
đương nhiên biết tính chất nghiêm trọng của sự việc: “Vâng, thiếu gia
yên tâm. Có điều, thiếu gia, cậu đã biết nội dung nhật ký kia…không phải cũng nên duy trì khoảng cách với Mục tiểu thư sao.” Nhìn sắc mặt càng
lúc càng xa xầm của Du Khâm, trợ lý Trần ngượng ngùng im miệng.
Du Khâm không kiên nhẫn quét mắt nhìn ông: “Chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực, không cần chú nhiều lời.”
Trợ lý Trần ngoan ngoãn lui ra ngoài, tới cửa, nhớ lại nội dung trong nhật
ký, ông thầm thổn thức: thiếu gia không phải quá biến thái chứ? Loại
chuyện trái với luân thường đạo lý này…khẩu vị cũng nặng thật!
Du
Khâm ngồi xuống ghế, xoay ghế nhìn vào bóng tối mịt mùng, mệt mỏi ngả
lưng vào ghế. Mục An, anh về rồi. Thế nhưng, làm sao anh có thể cùng em
bắt đầu lại lần nữa đây? Quá khứ, anh có xóa thế nào cũng không thể xóa
bỏ được, thật hy vọng em cứ mất trí như thế cả đời.
Mục An giơ tay vuốt nhẹ lên cây tiên nhân cầu bên cạnh chiếc máy tính, cây này là khi cô dọn vào phòng làm việc Du Khâm
đã để trên bàn cô, không thể không thừa nhận thằng nhóc này ở những
phương diện khác xác thực rất cẩn thận. Phòng làm việc rộng rãi, ánh mặt trời phía ngoài cửa sổ lớn chiếu vào khiến căn phòng sáng một cách dịu
nhẹ.
Du Khâm đứng trước cửa phòng cô gõ cửa: “Ngây người gì thế?”
Mục An chống cằm, ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa: “Du Khâm…tôi sắp mốc meo cả rồi.”
Du Khâm mỉm cười: “Sao lại lộ vẻ mặt như bị người ta lừa thế kia?”
Mục An đảo mắt, ‘còn không phải bị anh lừa?’, hoài bão của cô không lớn,
chuyện bày mưu tính kế trên thương trường ứng phó không được nhưng người trước mắt này lại rất có khí phách làm mưa làm gió. Mục An ai thán một
tiếng: “Yến Tước nan tri Hồng Hộc chí mà!” (1)
Du Khâm mù mờ, người nào đó không hiểu cổ văn bất mãn hỏi: “Có ý gì?”
Mục An chầm chậm lắc đầu, nhìn lông mày anh chau lại, có chút đắc ý: “Không có gì!”
“Dùng tóc nghĩ cùng biết nhất định là chửi xéo.”
Mục An sửng sốt, a, câu nói này không phải là cô thường xuyên nói đó sao?
Làm thế nào Du Khâm cũng biết, chẳng lẽ ở nước ngoài cũng có người nói
như vậy?
Du Khâm nhìn người ủ rũ bò toài ra bàn: “Thật chán lắm sao?”
Mục An gật đầu như giã tỏi: “Thật còn hơn sự thật.”
“Vậy…đi với tôi đến một nơi.” Du Khâm vẻ mặt như đang làm ơn làm phước.
Mục An hoài nghi nhìn anh: “Đi đâ