
, anh hoàn toàn không để ý mà chỉ nhìn Mục An, khẩn trương hỏi: “Cô
có sao không, có bị phỏng không?”
Mục An tim đập thình thình nhìn anh bưng ly cà phê bằng tay trái, quả nhiên như mình đã nghĩ, cô run run
nói: “Anh… thuận tay trái?”
Du Khâm trong nháy mắt cứng người, sau đó chậm rãi nói: “Ừ, chỉ là…” Ánh mắt anh thâm sâu như đầm nước, chăm chú
nhìn Mục An, từ tốn nói: “Tay trái của tôi đã tàn phế, không dùng sức
được nữa. Vì thế… tôi không phải người trong giấc mơ đó của cô đâu.”
Mục An nhìn vào mắt Du Khâm, trong suốt không gợn sóng, không chút biểu hiện là đang nói dối. Mình không phải bị trúng tà rồi chứ? Sao lại cho rằng người trước mắt là người trong mơ ấy, tia
sáng vừa lóe lên lại lắng xuống: “Tàn phế… Vì sao?”
Đôi mắt Du Khâm u tối, âm trầm nhìn cô. Một lúc sau, anh cởi chiếc áo khoác dính cà phê
trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi được dệt may màu đen, nhẹ nhàng
đặt tay lên bàn tay trái, nét mặt như đang kể lại một câu chuyện đau khổ chẳng liên quan đến mình: “Khi ở Mỹ cùng bạn bè leo núi, không cẩn thận rớt xuống biển.”
Mục An sửng sốt một chút rồi ngồi trở lại ghế không nói năng gì, chỉ im lặng nắm chặt tách cà phê trong tay đến phát ngốc.
Du Khâm thấy cô không nói gì thì tâm tình bắt đầu bực bội, hất tóc mái:
“Tôi đã nói cô đừng nghi thần nghi quỷ rồi, có lẽ người đàn ông đó vốn
không tồn tại.”
Mục An ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nhưng không cất
lên lời, tầm mắt lại chuyển qua tay trái của anh, ngón tay thon dài hơi
cong, nhìn thế nào cũng không giống một cánh tay bị phế, cô nhỏ giọng
hỏi: “Trị liệu cũng không có tác dụng sao?”
Du Khâm vừa nhíu mày lại
giãn ra, tay phải vuốt lên bàn tay trái: “Vẫn đang hồi phục, bây giờ chỉ là không dùng lực được nhưng có lẽ tương lai sẽ tốt thôi.”
Mục An
không nói nữa, tay phải Du Khâm chống cằm quan sát cô, trầm ngâm nói:
“Cô rốt cuộc vẫn muốn biết người đàn ông đó có tồn tại hay không? Tôi có cách.”
Mục An bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Du Khâm cười khẽ: “Có
thể tìm chú Trần hỏi, ông là trợ lý của cha tôi, chuyện của cha ông đều
biết hết.”
Mục An hướng nhìn vị nhị thế tổ này, trong mắt tỏ ý khen ngợi: “Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.”
“Rất đơn giản, bởi vì tôi dùng đầu óc.” Du Khâm xoay tròn ghế, nhàn nhã nói, Mục An trừng anh một cái nhưng tốt tính không so đo với anh. Bây giờ
nhìn vị nhị thế tổ này kỳ thực cũng không quá mức đáng ghét.
Nhìn
thấy trợ lý Trần Mục An hơi hồi hộp. Cô lo lắng ngồi trên sô-pha chăm
chú nhìn người đàn ông hoàn toàn xa lạ trước mắt này, đối với ông, cô
không hề có chút ký ức nào.
“Chú Trần, chuyện cha tôi vẫn luôn do chú xử lý, chuyện giữa Mục tiểu thư và ông hẳn là chú rành rọt hết thảy
đúng không?” Du Khâm liếc nhìn Mục An đang khẩn trương, cất tiếng hỏi
trước.
Trợ lý Trần gật đầu: “Chuyện của Du tổng và Mục tiểu thư tôi đúng là có biết.”
Mục An càng lo lắng siết chặt sô-pha, người đàn ông này dường như có thể thực sự giúp cô cởi bỏ những vướng mắc.
Du Khâm hỏi tiếp: “Vậy, Mục tiểu thư và cha tôi sao lại quen biết nhau?”
“Du tổng hình như là qua một người bạn cũ mới biết Mục tiểu thư, đối với
Mục tiểu thư nhất kiến chung tình. Mà Mục tiểu thư đối với Du tổng…” Ông liếc qua Mục An rồi mới nói tiếp: “Mục tiểu thư cũng rất thích Du tổng, quen nhau không lâu thì chấp nhận lời cầu hôn của Du tổng.”
Mục An nhăn mặt, kết hôn chóng vánh? Trước khi mất trí nhớ, mình bị điên sao?
Du Khâm liếc nhìn sắc mặt rối rắm của Mục An, cúi xuống tiếp tục đặt câu
hỏi: “Mục tiểu thư vì sao ngay sau ngày đăng ký lại được phát hiện ngất
đi dưới chân núi tuyết Ngọc Long?”
“Đăng ký xong, Mục tiểu thư hình
như vì ba vị tình nhân của Du tổng… xảy ra chút tranh chấp với Du tổng,
trong lúc tức giận đã bỏ đến Lệ Giang du lịch. Mà Du tổng thân thể vốn
không khỏe, biết Mục tiểu thư bị thương nặng càng bị kích thích, cuối
cùng gắng gượng mấy tháng thì cũng ra đi.”
Du Khâm nhìn nửa khuôn mặt đang thất thần của Mục An, hỏi trợ lý Trần một câu nữa: “Nói cách khác, Mục tiểu thư trước đây chưa từng có bạn trai. Hơn nữa… lúc cô ấy cùng
cha tôi cũng không có kẻ thứ ba?”
Trợ lý Trần gật đầu.
Mục An hoàn toàn im lặng, sự tình sao lại như vậy? Cảnh trong mơ và ký ức mơ hồ của mình là thế nào? Chẳng lẽ đúng thật do mình nghĩ nhiều mà tưởng tượng
ra?
Trợ lý Trần đi rồi, Du Khâm ngồi đối diện cô: “Sao? Bây giờ đối với quá khứ còn nghi vấn gì không?”
Mục An trầm mặc một hồi mới lắc đầu: “Hóa ra tất cả chỉ đơn giản như vậy, do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Du Khâm thấp giọng nói: “Biết thế rồi thì đứng truy tìm quá khứ nữa, sống
thật tốt cuộc sống bây giờ. Ký ức cũ không có thì có thể tạo ra ký ức
mới.”
Mục An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng kia, cười nhẹ: “Tiểu quỷ rõ ràng mới 21 tuổi, sao lại hiểu chuyện như vậy?”
Du Khâm cười nhạt: “16 tuổi mẹ qua đời, tôi đều tự sống cuộc sống một mình, đầu óc tôi tuyệt đối trưởng thành hơn cô.”
“À, thì ra là bên ngoài còn trẻ nhưng bên trong lại chính là Thiên Sơn lão nhân.”
Du Khâm lộ ra dáng vẻ trẻ con hiếu kỳ: “Thiên Sơn lão nhân là cái gì? Nhân vật trong trò chơi hả? Chính