
ờng, chờ cho đến khi nghe được tiếp chụp bóng vang lên, lúc này mới giật mình phát hiện ra anh và minh đã đi tới sân bóng rổ.
Trong sáu khoảng sân, đều có tốp 5 tốp ba người đứng tụ tập ném bóng. Bắt mắt nhất là ở phía bên phải, có mấy cậu sinh viên trẻ mặc quần áo thể thao rộng đứng thành một vòng, ba đấu ba trong cái gió lạnh thế này. Xung quanh sân cũng không ít người vây quanh để xem, vừa sôi nổi trò chuyện vừa giơ tay chắn gió, vừa hò hét cố lên vừa kêu tên người ta, còn có một cái bảng đen được người ta đưa tới để ghi điểm cho từng đội.
“Là trận đấu ở viện của anh?” Cô nhận ra những khuôn mặt quen thuộc.”
“Là trận đấu của trường học, học viện luật của trường này so với trường học của bọn em còn lớn hơn rất nhiều, mỗi khóa đều có đến bảy tám lớp, cho nên trước tiên là tổ chức những trận thi đấu bóng rổ trong học viện đã.”
“Trường học của em? Đó cũng là trường học trước kia của anh mà…” Đồng Ngôn không hiểu sao lại có cảm giác ghen tị, “Ai..có người mới trở về đây làm giảng viên luật cho người ta được một thời gian mà đã quên mất gốc rồi.”
Cố Bình Sinh đánh giá cô một chút, thoáng trầm ngầm nói, “Em cũng là sinh viên của anh mà, em đang ghen đấy à?”
Cô nói đó là đương nhiên rồi.
Đã có vài sinh viên phát hiện ra bọn họ, hưng phấn mà vẫy tay, kêu lên vài tiếng ‘Thầy Cố’, ‘Thầy Cố’, như là rất bất ngờ vì anh đến xem trận đấu bóng rổ của học viện. Cố Bình Sinh đi qua, cười hỏi mấy người đó, “Ai thẳng?”
“Hiện tại là năm hai.” Sinh viên phụ trách ghi điểm số nói, “Nhưng mà các anh năm ba cũng còn chưa có bắt đầu trận đấu, phỏng chừng cuối cùng là các đàn anh đại biểu cho học viện tham gia thôi.”
“Thầy Cố biết đánh bóng rổ không?” Bên sân nghỉ ngơi có người vừa uống nước vừa hỏi.
“Biết.” Cố Bình Sinh tùy tiện thủ thế ném bóng vào rổ, “Khi còn đi học đại học tôi cũng thường xuyên đánh bóng rổ để giải trí.” Động tác rất đẹp, ngay cả Đồng Ngôn là một thường dân bóng rổ cũng có thể nhìn ra tư thế của anh không phải là để hù dọa người.
Sinh viên bốn phía xung quanh nhất thời náo nhiệt lên, ồn ào cho rằng vài người nên nghỉ ngơi để Cố Bình Sinh chơi thay bọn họ.
“Thầy Cố, bọn em tuyệt đối là đánh đẹp, không cần trọng tài, chỉ tính những quả bóng rơi vào rổ, như thế nào?”
Đám sinh viên biết anh không nghe được, tự nhiên nghĩ theo phương thức có hiệu quả nhất.
Cố Bình Sinh thì sao cũng được, nhấn mạnh rằng chính mình chỉ có thể luyện tập cùng bọn họ khoảng 10 phút, sau đó liền thuận tơi đem áo lông cởi ra đưa cho Đồng Ngôn, thời điểm anh tháo mắt kính xuống thì cô có chút lo lắng mà lặng lẽ giữ chặt góc áo của anh, im lặng dùng khẩu hình hỏi anh : Thật sự là có thể sao?
“Ngẫu nhiên hoạt động 10 phút thì không có vấn đề.” Anh đem kính đặt trong lòng bàn tay cô, “Anh nghe Tử Hạo nói qua, sinh viên nữ ở trong nước đặt biệt thích những chàng trai chơi bóng rổ giỏi thì phải?”
Anh nói xong lời này, liền mỉm cười một chút, khó có thể nén được tâm tình vui vẻ của mình.
“Giống như là thật…” Đồng Ngôn bị nụ cười của anh ảnh hưởng, như nhớ lại chuyện lạ, “Em cũng đã xem qua rất nhiều trận bóng rổ, đều là những trận đấu bóng rổ đặc biệt của trường học để chiêu sinh người tài. Đáng tiếc thật, khi đó nếu em yêu thương một người nào đó, vốn sau này sẽ không có gặp anh rồi.”
“Phải không?” Anh cười đến mức dậy sóng nhưng lại không sợ hãi chút nào.
Quả bóng vừa được tung tới, anh một tay tiếp bóng trực tiếp vào trận.
Đồng Ngôn đứng ở trong đám sinh viên nữ dưới ánh mắt trời dõi mắt xem trận đúa, giống như từ khi quen biết anh cho đến nay, không phải ra vẻ đạo mạo của một bác sĩ thì chính là dáng vẻ của một thầy giáo, khó có được khi thấy những động thái như vậy của anh. Vẫn như trước là ba đấu ba, anh mặc áo sơ mi đơn giản màu bạc, di chuyển cùng với những cậu sinh viên mặc quần áo thể thao ngắn tay ở trên sân đấu.
Có lẽ vì do thời tiết lạnh, bắt đầu cũng không có hoạt động mở đầu cho ấm người, những đường bóng đầu của anh có cảm giác như có chút trúc trắc. Nhưng bất quá cũng chỉ là hai phút, sau đó liền nghiễm nhiên trở thành chủ lực, không ngừng đưa bóng về phía trước, lẫn tróng ba người của đội bạn.
Một cái xoay người, nhảy lấy đà cũng là hơn người.
Vẫn là người luôn được người khác chú ý như vậy.
Ngược chiều ánh sáng nhìn lại, giống như bên người anh luôn có ánh nắng mặt trời vậy, thân thể của anh giống như ảo ảnh đứng ở biên giới của ánh sáng, ấm áp mà mềm mại.
“Cô giáo nhỏ….” Cô gái tựa vào bên người cô nhịn không được mà tám chuyện, “Có phải lúc trước cô bởi vì nhìn thấy thầy Cố đánh bóng rổ, mới hoàn toàn yêu thương thầy ấy không?” Đồng Ngôn thở dài, thấp giọng nói, “Thật bất hạnh, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy chơi bóng rổ…”
Cố Bình Sinh tuyệt đối là một người biết kiềm chế, nhìn thấy Đồng Ngôn giơ tay nhắc nhở đã đến giờ thì lập tức rời khỏi trận đấu.
Sau khi tan cuộc, Đồng Ngôn vẫn còn đắm chìm trong những hình ảnh phấn khích khi anh chơi bóng rổ, nhìn anh đi về phía mình, vẫn như cũ không thể thu được sự kích động đang trào lên, vội nghiêng đầu, cái kiểu sùng bái nhìn anh giống như