Trọn Đời Bên Nhau

Trọn Đời Bên Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324195

Bình chọn: 8.00/10/419 lượt.

g trợ lý mới học thêm dduiocj một câu, “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa”, anh thật sự là một tình huống như vậy. Thoạt nhìn qua giống như bình thường, nhưng thật ra khi sống cùng nhau thì sẽ lộ ra khuyết điểm của bản thân, vừa rồi khi anh đẩy cửa vào phòng, khi nhìn thấy em khóc thì trong lòng anh thật sự rất đau.”

Anh tạm dừng vài giây, nói lặp lại một lần nữa, “Là thật sự rất đau lòng.”

Một đoạn văn nói mà không xuyên tạc ý tứ riêng của thành ngữ mà còn làm cho người ta khổ sở như vậy.

Cô hiểu được, anh nói không chỉ là trong tình cảm, mà còn nói về cảm giác của thân thể. Tay cô vòng qua thắt lưng của anh, cách một chiếc áo mỏng, cô lấy tay viết trên lưng của anh chữ Sorry.

Hai ngày này cô đã im lặng suy nghĩ, đúng như lời Cố Bình Sinh, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, vấn đề chính là giải quyết sớm hay muộn mà thôi. Thân thể bệnh có thể chữa, tâm bệnh thì lại rất khó chữa, nếu bà nội bởi vì chuyện này mà suy nghĩ miên man cả ngày, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới thân thể.

Cuối cùng cô cũng chấp nhận lời đề nghị của Cố Bình Sinh, thay cha mình trả nốt phần nợ này.

“Nếu trực tiếp đưa tiền cho cha em, em chỉ sợ ông ấy lại cầm tiền đi chơi cổ phiếu…” Tầm mắt của Đồng Ngôn có chút trốn tránh, khó khăn như vậy, cô chưa từng nghĩ sẽ nói ra cùng anh, “Không bằng em tự mình đi trả vẫn hơn, đem giấy vay nợ cầm trong tay luôn.”

“Được, buổi sáng thứ bảy anh có một cuộc họp rất quan trọng, chờ sau khi kết thúc sẽ về nhà đón em, chúng ta cùng đi.”

“Tự mình em đi là được rồi.”

Cô tuyệt đối không muốn cho anh phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của những người bên ngoài.

Đáp án này đương nhiên là không được sự đồng ý của anh rồi.

May mắn là tình huống so với cô nghĩ còn tốt hơn rất nhiều, bất luận từng có tranh cãi như thế nào, dù sao cũng đã có người mang ba mươi vạn đến trả, nợ nần bởi cổ phiếu đều giống như đã trở thành tâm bệnh. Người đồng nghiệp kia của cha cô, thậm chí còn nói với Đồng Ngôn rằng ông rất tiếc nuối, nói rằng cha cô trước kia là một người rất tốt, chính là vì chơi cổ phiếu mà liền thay đổi.

Đồng Ngôn im lặng cười cười, không muốn nói thêm gì nữa.

Trong đại sảnh của ngân hàng có rất nhiều người xếp hàng, bốn người ngồi một dãy ghế, vẫn duy trì im lặng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Không ngừng có tiếng vang của máy móc điện tử, có người từ khu chờ đứng lên, cũng có người chờ không được, đem số phiếu chờ nắm trong tay nãy giờ thành một cục rác tròn nhỏ, ném vào trong thùng rác rồi đứng dậy rời đi.

Cô yên lặng nhìn dãy số trong tay mình, thầm cầu nguyện nhanh một chút đến lượt mình, nhanh chút chuyển khoản, nhanh chút chấm dứt chuyện này.

Anh đưa tay vỗ lưng cô tỏ ý trấn an.

Đồng Ngôn cười cười, khi cô đang muốn hỏi anh có muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lòng chút không thì bỗng nhiên có người gọi ra tiếng ở phía sau cả hai người, “Thầy Cố?” Giọng nói này có chút do dự, thậm chí là không dám tin. Đồng Ngôn quay đầu nhìn, Cố Bình Sinh cũng theo động tác của cô mà quay qua nhìn, bất ngờ nhìn chàng trai trẻ đứng phía sau bọn họ, “Đổng Hiểu Phong?”

Cậu thanh niên được gọi là Đổng Hiểu Phong kia lập tức dạ một tiếng, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hai người.

Người chủ nợ kia bỗng nhiên đứng lên, cười nói, “Hiểu Phong biết bọn họ à?”

Đổng Hiểu Phong dạ một tiếng, “Là giảng viên đại học của cháu.”

“Giảng viên đại học sao?” Vị chủ nợ kia cũng có chút ngạc nhiên, khó có thể tin được, mãi một lúc lâu sau mới cười cười với Cố Bình Sinh và Đồng Ngôn, “Thật xin lỗi, đây là cháu của tôi… Thầy giáo..cậu không cần để ý. Chính là lần trước tôi đi tới nhà của Đồng Ngôn… khi vừa bước vào cửa, đụng phải một tên bặm trợn đã đánh tôi đến mức phải nhập viện, lần này sợ cũng sẽ đụng tới tên đó, nên mới gọi cháu tôi tới giúp đỡ. Nếu tôi biết rằng người đến là một giảng viên đại học, khẳng định sẽ không cần lôi cháu nó tới đây làm gì.”

Người vợ của chủ nợ kia cũng đứng lên, nháy mắt với chồng mình, cười giảng hòa.

Mấy người kia đều cố gắng tỏ thái độ hòa nhã, thật tốt, có lẽ sợ rằng sau này Cố Bình Sinh ở trường học sẽ làm khó cháu của mình.

Cô nghe người chủ nợ kia cố gắng giải thích, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt Cố Bình Sinh. Chỉ nghe anh nói vài câu ứng phó, không có gì là không ổn cả. Nếu không phải anh vẫn còn im lặng cầm chặt tay cô, cô khẳng định đã chạy trối chết rồi.

Trùng hợp tàn nhẫn như vậy, nhưng lại đem anh đẩy vào tình cảnh khó xử như thế.

Thủ tục cuối cùng cũng xong xuôi, cô cũng đã không có được cảm giác như trút được gánh nặng nữa, ngược lại cảm xúc lại càng tồi tệ.

Ngân hàng cách trường học nơi anh giảng dạy rất gần, trên đường trở về, Cố Bình Sinh bỗng nhiên nói chính mình muốn đi tới trường học lấy chút tư liệu, hai người đi bộ dọc theo hành lang của người đi bộ quẹo vào cổng trường học, rồi đi bộ tới viện luật của trường.

Cuối tuần nên sinh viên có mặt trong trường cũng không nhiều, góc bồn hoa ven đường có mấy chỗ tuyết rơi đã ngưng lại thành băng.

Hai tay của cô cắm ở trong túi áo, nhắm mắt đi theo sau Cố Bình Sinh, cúi đầu chỉ lo nhìn đư


XtGem Forum catalog