
à cũng
không quá đau, cô cắn môi, khập khiễng đi chầm chậm dọc theo ven đường,
chuẩn bị đón taxi đến bệnh viện.
Đi được vài bước thì
đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô: “Cố Hạ?”
Lời tác giả: chương
này có tình tiết trùng với chương 76 truyện “Long trạch” cho nên cuộc
đối thoại giữa Long Trạch và Triển Thiểu Huy cực kị ngắn để tránh
trùng lặp, điểm quan trọng chính là nam nữ chính đã có chút tiến
triển ^^
Cố Hạ quay đầu lại
nhìn, cách đó không xa có một chiếc xe có rèm che màu đen, cửa sổ xe
phía ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Quý Phi Dương, Quý Phi
Dương nhìn thấy đúng là cô thì mở cửa xe chạy tới, ân cần hỏi: “Làm
sao vậy?”
Cố Hạ thấy anh ta thì
có chút bất ngờ, lại thấy có chút may mắn, nói: “Vừa mới bị trật
chân.”
Lúc đèn đỏ Quý Phi
Dương nhìn xe ngoài xe thì thấy một cô gái hình dáng rất quen thuộc
đang đi khập khiễng, nhìn lại vài lần mới phát hiện ra là Cố Hạ
mới gọi cô một tiếng. Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn nhìn, “Anh
đưa em đến bệnh viện.”
Cố Hạ không nghĩ
nhiều, nói thẳng: “Cảm ơn Quý sư huynh.”
Tài xế của anh dừng
xe lại bên cạnh, xuống xe mở cửa ra, Quý Phi Dương thấy cô đi lại không
tiện nên vươn tay giúp đỡ, Cố Hạ cũng không đẩy ra.
Ngồi vào xe xong, Quý
Phi Dương nói tên một nơi cho tài xế rồi nhìn Cố Hạ nói: “Anh biết
có một thầy thuốc trung y chuyên trị thương, chúng ta đến đó đi.”
“Thật may hôm nay gặp
được anh, nếu không thì em còn phải đi thêm một đoạn đường dài nữa.”
Cố Hạ cười cười, ở đây xe taxi không ngừng được nên phải đi thêm một
đoạn nữa.
Xe hơi đi lòng vòng
một lát rồi chạy đến trước một hiệu thuốc trung y, thầy thuốc tóc
hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, Cố Hạ cởi giày ngồi lên
ghế dài, thầy thuốc lấy rượi thuốc ra mát xa mắt cá chân cho cô,
không hề nhẹ tay, lúc mới bắt đầu Cố Hạ lớn tiếng la lên, động tác
tay của thầy thuốc già cũng không ngừng lại, chỉ mở miệng an ủi:
“Chịu một chút, giày của cô nhọn như vậy, không trật chân mới là lạ.
Mấy cô gái trẻ tuổi các cô nha, chỉ biết đến xinh đẹp, không biết
thương tiếc cho thân thể mình gì cả.”
Quý Phi Dương đứng bên
cạnh, vỗ nhè nhẹ vào vai cô, “Cố Hạ, đừng chú ý đến nó, thầy
thuốc Tôn rất mát tay, trước kia thỉnh thoảng anh bị thương đều tìm
đến ông ấy, sau hai ngày là khỏi thôi.”
“Cám ơn.” Cố Hạ nhỏ
giọng nói.
Thầy thuốc xoa bóp cho
Cố Hạ khoảng nửa tiếng, mắt cá chân có hơi nóng lên ông ta mới dừng
tay, cầm một lọ rượu thuốc đưa cho cô, “Không sao rồi, sau này mỗi
buổi tối tự mình xoa bóp.”
Thầy thuốc dặn dò
thêm vài câu, tay nghề của ông ấy thật sự rất tốt, Cố Hạ mang giày
vào đi vài bước, đã không còn thấy đau đớn nữa, lòng tràn đầy vui
mừng, lại nhìn ông ấy nói cảm ơn.
Trên đường trở về,
Quý Phi Dương hỏi: “Gần đây công việc rất bận sao?”
Trong ánh sáng mờ ảo,
Cố Hạ không thấy rõ mặt anh, nói: “Cũng bình thường, công việc mỗi
ngày đều không khác nhau lắm. Quý sư huynh hẳn là bận rất nhiều
việc, hôm nay còn làm mất thời gian của anh như vậy, bây giờ còn bắt
anh phải đưa về, thật ngại quá.”
“Có gì mà ngại chứ?”
Quý Phi Dương cười ấm áp, “Tháng này anh cũng không còn bận rộn như
trước nữa, nhớ đến mấy tháng trước anh cảm thấy rất áy náy, em mới
vừa đi làm anh cũng không có thời gian quan tâm đến em, em gọi anh một
tiếng “sư huynh” mới khiến anh thấy xấu hổ. Bây giờ không còn làm
trong cùng một tòa nhà nữa, cơ hội gặp được em lại càng hiếm.”
“Việc kinh doanh của
nhà anh lớn như vậy, làm gì rãnh rỗi như vậy chứ, đi làm suốt ngày
xong về nhà cũng không cần phải quan tâm đến chuyện công việc nữa, anh
kiếm được nhiều tiền, tất nhiên là bận rộn hơn rồi.”
“Anh lại rất yêu thích
cuộc sống như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Vẻ mặt Quý
Phi Dương tỏ ra rất hâm mộ.
Sau khi lái xe đến
trước xóm nhỏ, Cố Hạ vốn định nói lời tạm biệt với anh thì Quý
Phi Dương lại cố ý muốn chạy xe đến dưới lầu chung cư của cô, Cố Hạ
ngăn lại: “Trong ấy đường rất khó đi, một nửa con đường còn bị xe đỗ
chiếm đóng hết, quay đầu xe rất phiền toái.”
“Chú lái xe có kĩ
thuật quay đầu xe rất tốt, em không cần lo lắng.” Quý Phi Dương kiên
trì nói, biết rõ chân cô bị thương, cảm thấy để cô ở cửa ngõ không
tốt lắm.
Xe hơi chạy đến dưới
lầu, Cố Hạ ra khỏi xe chỉ lên lầu, “Ở đây cũng có thang máy nhưng em
thường đi bộ lên.”
Quý Phi Dương cũng
bước ra đứng bên cạnh xe, “Vậy em cẩn thận một chút, không bằn