
ẹp nhất trên thế gian
này. Nhưng trên hết, ông ta đã hứa chắc rằng y sẽ có được tất cả những
gì mình mong muốn.
“Tất cả sao?” Y hỏi lại.
“Đúng vậy, tất cả.” Ông gật đầu chắc nịch.
Từ ngày đó y trở thành Lưu gia. Không phải vì lễ hội xa hoa, không phải
vì đền vàng cung ngọc, không phải vì tất cả những bảo vật thế gian, mà
chỉ là nàng. Trường Thanh muốn có công chúa Hàn Chân Duyên.
Con gái của ân sư, Lâm Nhã Muội ghé thăm qua Tiết Châu. Y vẫn vui vẻ đón tiếp, diễn cho tròn vai sư huynh nhu nhược, yếu ớt của mình. Nhưng đứa
con gái đó chẳng những phiền phức, lại còn bắt được mật thư mà thuộc hạ
liên lạc với y. Cuối cùng Trường Thanh mới phải ra tối sách, bắt cóc
nàng nhốt lại để ngăn ngừa thị phi.
Y chẳng biết phải làm gì với Nhã Muội cả. Trong kế hoạch phát triển của
mình, Lưu Gia phái chưa cần phải lộ diện, đánh tiếng gây áp lực với
triều đình. Thứ mà họ đang tiến hành chính là âm thầm tích trữ lực
lượng, chuẩn bị cơ sở vững vàng mới bắt đầu khai chiến với nhà họ Hàn.
Trường Thanh trăm tính, ngàn tính, cũng không tính ra Chân Duyên sẽ rơi
vào vòng tay mình. Y đã ngất ngây, đã say đắm, đã muốn dừng lại hết tất
cả, vì mọi thứ không còn ý nghĩa nữa. Thế nhưng nàng lại bỏ đi, chỉ để
cho y lời nhắn vô tình. Y vẫn là tên quan viên hèn kém trong mắt nàng,
vẫn là tên nô tài quỳ dưới chân công chúa ban xin lòng thương xót.
Sự tức giận trong y lại tuôn trào, khát vọng muốn báo thù của y lại bùng cháy. “Nơi con đứng là bệ cao chí thượng trong Quốc Chính diện, ngai
vàng dành cho con, hàng trăm kẻ quỳ mọp dưới đất kia là thuộc hạ của
con. Trong toàn cõi Việt quốc này không ai quyền lực hơn Lưu Quang
Trường Thanh cả. Ý chí của con chính là mệnh lệnh của trời, không ai có
thể chống lại. Trường Thanh, con muốn gì, khát khao gì? Thứ ấy sẽ tự
động dâng tới tay con.” Những lời u mê, huyễn hoặc ấy lại vang lên trong tai y một lần nữa. Trường Thanh siết chặt tay, bóp vỡ cả chung trà đang cầm. Nàng chẳng thể nào chạy thoát khỏi sự giam giữ của y, chẳng thể
nào lạnh lùng làm tổn thương y thêm lần nào nữa.
Những tên mật thám đã lần ra dấu vết của Chân Duyên khi nàng đi đò
khách. Chúng đánh đắm con thuyền đó và dễ dàng bắt được Chân Duyên.
Trường Thanh mang nàng về Cấm sơn giam giữ. Để xem trên đỉnh non cao
này, nàng có thể trốn thoát được y hay không.
Nghe được tin Chân Duyên có thai, y đã ngay lập tức muốn giết người tại
chỗ. Vì cớ gì bọn họ gặp nhau chưa được một tháng trời, nàng lại có khả
năng hoài thai. Lại phát tiết, lại điên khùng muốn báo thù thế gian.
Trường Thanh kiên quyết tập hợp hết binh lực về Thất sơn, quyết định
khai chiến sớm hơn định liệu. Sức khoẻ y đang sa sút, và có khả năng
chẳng thể chống chọi được nữa rồi. Trước khi chết, y muốn tất cả phải
chôn cùng mình trong hố lửa địa ngục.
Tất cả chính là lỗi của nàng, chính Chân Duyên đã bóp nát trái tim y,
đẩy Trường Thanh vào con đường đại nghịch bất đạo. Chỉ vì không dám chạm vào nàng, y đành phải trút giận lên thế gian. Yêu thương nàng, mê luyến nàng nhưng lại không dám xuất hiện gặp mặt Chân Duyên. Nghe nàng nức nở trong mơ, gào khóc gọi tên mình y đã gần phát điên lên. “Chân Duyên,
rốt cuộc là nàng muốn ta nên yêu hay nên thù ghét nàng. Tại sao cứ khiến trái tim ta khổ sở đến không muốn sống thế này?”
^_^
Lương Anh Tân một đường chạy thẳng đến Tiết Châu cũng không phát hiện ra nhóm Bích Tuyền ở nơi nào. Hắn vừa tức giận, vừa sợ hãi quay ngựa lùng
sục thêm lần nữa. Chỉ tội cho đám thổ phỉ Đào Viên lại một lần bị người
ta tấn công. Chúng là đám cướp thất bại nhất, chỉ biết run rẩy ôm nhau
cầu xin bổ khoái tha mạng.
- Nói, các người có từng thấy hai nam một nữ đi qua đây không?
- Dạ bẩm đại nhân, họ có đi qua đây, như là chuyện của năm hôm trước
rồi. - Tên đầu sỏ mếu máo ôm khuôn mặt đã bị đánh thành ra đầu heo.
- Có thật không? Các ngươi không làm gì họ sao? - Hắn quắc mắt, hung hăn đe doạ.
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân không dám dối gạt ngài đâu. Chốn này vốn hoang vu, lối đi cũng ít người qua lại. Ba người ba ngựa đó, bọn này cũng có
nhảy ra đánh cướp. Nhưng chưa kịp chặn đầu, đã bị họ cắt sạch lưới manh, một đường phóng thẳng đi mất. Chuyện đáng sợ thế này, lần đầu tiên từ
khi hành nghề tiểu nhân mới gặp, bởi vậy ghi nhớ không sai. Họ chạy như
ma đuổi, chỉ để lại một đám bụi mù mịt.Anh Tân nhăn trán
suy tư, sau đó đành thở dài thu đao vào vỏ. Ba người kia đã đi qua chỗ
này từ năm hôm trước, nhưng tại sao khi hắn đi ngược về Tiết Châu lại
không gặp người? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trên đường? Thổ phỉ
không thể làm gì nổi những tay cao thủ kia, nếu có sự cố, e rằng là rắc
rối đến cả Lương Anh Tân cũng không thể nào giải quyết xong hết.
Thừa dịp kẻ địch quay lưng đi, đám thổ phỉ liền đưa mắt nhìn nhau đầy
gian trá. Nhanh như cắt, chúng lao bổ tới đống vũ khí bị vứt thành đống
giữa rừng. Lúc nãy vì khinh địch nên mới thất bại, bây giờ cả hai mươi
người cùng lên, tấn công bất ngờ, để xem xú bổ khoái còn mạng đi tiếp
không nhé.
Thân là cướp, bản lãnh lớn nhất chính là phải hù doạ được người. Mấy tê