
đã tước bỏ đi hết sự sáng suốt
trong đầu lão. Hoài Niệm không hề nghi ngờ gì khi khẳng định lão là một
kẻ điên từ lần đầu gặp mặt. Lão đứng trong vũng máu, trên tay là đầu của một nữ nhân vừa mới chết, đôi mắt trừng trừng nhìn những người mới đi
vào.
Lão đang giáo huấn cung nữ của mình. Không hiểu cô ta đã làm gì mạo phạm thái tử, khiến lão phải ra tay đoạt mạng. Thì ra những vụ thi thể vô
thừa nhận xuất hiện ở Tiết Châu lại có nguồn gốc xuất phát từ Đông sơn
này. Những cung nữ ở trong địa cung, vì để chống lại mùi hôi thối, ẩm
mốc của lăng tẩm nên đều có mang theo túi thơm hoa đào. Nhưng bởi vì
Cảnh Hào bị điên, nên thuộc hạ dưới tay lão dần dần cứ biến mất.
Đám người ngu muội đi theo lão thì lại bao che khuyết điểm, chỉ dám lẳng lặng thu dọn mà không lên tiếng phản đối gì. Những trọng thần thân tín
thì chỉ biết hết lời khuyên nhủ lão giao quyền lực lại cho người thừa
kế. Khi Mạt Hối bị phế truất, chính bọn họ đã nghĩ kế đưa Trường Thanh
lên thay.
Tình hình thực tế là binh lực trong tay lão không còn, nhưng sức ảnh
hưởng đối với người trong Lưu Gia phái không phải nhỏ. Cảnh Hào tuy nhốt mình trong địa cung, nhưng một khi lão xuất hiện, thế cục ở Thất sơn
nhất định có chuyển biến lớn. Mạt Hối muốn đoạt lại binh quyền, nhất
định phải nhờ vào Cảnh Hào.
Lão già lụ khụ đi chậm rãi xuống những bậc thang trơn trượt. Bên dưới
nhà giam là một chiếc hồ cỡ lớn thông với dòng suối bên ngoài. Cảnh Hào
không nói không rằng, đến bên cơ quan, gạt cần điều khiển. Sợi xích treo chiếc lồng giam được thả ra, tất cả rơi tỏm xuống hồ nước lạnh buốt
xương.
Cảnh Hào lại chậm rãi đi đến bên mép hồ quan sát. Đỉnh lồng chỉ cách mặt nước hai ba tấc, lão có thể thấy những tù nhân bị nhốt dưới lồng vùng
vẫy, bàn tay giơ lên chụp lấy không khí trong vô vọng. Họ áp mặt lên
song sắt, thèm khát được hít thở. Gương mặt ai cũng nhăn nhó, khổ đau,
quằn quại đáng thương.
Nụ cười hài lòng bật mở trên môi, Cảnh Hào sung sướng nhìn những kẻ kia
bị tra tấn đến chết. Phổi họ đang đau tê tái, đầu họ đang chìm trong
tuyệt vọng, sợ hãi. Những bàn tay cứ cào cào, giật giật khiến người xem
sảng khoái biết bao.
Một khoảng lâu sau, độ rằng tù nhân sắp chết, lão mới bắt đầu quay trở
về chỗ cơ quan điều khiển. Cảnh Hào gạt cần cho lồng treo được rút lên,
ba người bị nhốt bên trong đã nằm sóng soài không động đậy.
- Người đâu, người đâu? - Cảnh Hào la lên.
Ngay lập tức có mấy nhân thủ tiến vào, bọn họ đều mặc đồng phục, là thủ vệ ở trong địa cung.
- Dạ, thuộc hạ có mặt. - Bọn họ kính cẩn hành lễ.
- Xem bọn chúng chết chưa?Cảnh Hào chỉ tay lên chiếc lồng
đang rỏ nước tí tách. Những người trong đó đều nằm im bất động, nhìn
giống mấy miếng giẻ ướt tồi tàn. Đám cảnh vệ quen thuộc lấy sào chọt
chọt vào lồng nhốt. Ước chừng đúng chỗ, họ đập gậy lên bụng tù nhân,
khiến họ sặc nước ra mà tỉnh lại.
Mấy tiếng ho khù khụ vang lên. Những người trong lồng nhúc nhích, tỉnh
lại sau màn cấp cứu kiểu tra tấn. Để phục vụ cho thái tử, những tên cận
vệ càng lấy cây chọt nhiều hơn, làm tù nhân càng khốn đốn càng tốt. Lão
thấy ba người kia còn sống, vô cùng hài lòng. Mỗi ngày ba bữa bắt họ
trải qua tình cảnh cận kề cái chết thế này, hành hạ tinh thần họ, khiến
lão thật hả hê trong lòng.
Có một người vừa mới xuất hiện phía trong nhà giam. Mạt Hối vội vã đi đến trước mặt Cảnh Hào, quỳ xuống hành lễ.
- Thần nhi khấu kiến phụ hoàng.
- Bình thân. - Lão mất hứng nhìn y.Phong Dương, Hoả Diễm
hai bên ngay lập tức đứng dậy trước, đỡ cho Mạt Hối. Y đi lại bất tiện,
huống chi đến việc hành lễ như vậy lại càng khó khăn hơn.
- Khởi bẩm phụ hoàng, mật thất ở Chu Tước đường không thể mở ra được, thỉnh phụ hoàng tới xem xét. - Mạt Hối chấp tay tấu trình.
- Lại là chuyện cuả mấy gian mật thất, ta đã đưa bí kiếp hướng dẫn, vậy
mà các ngươi còn không mở được ư? Mạt Hối, con làm ta thất vọng quá. -
Lão nhăn tít cả trán lại, điệu bộ giận dữ la mắng. - Sao cứ nhằm ngay
lúc ta muốn chơi đùa với bọn tù nhân này là con lại đưa công chuyện đến
phá vậy. Mạt Hối, con có tư tâm gì?
- Bẩm phụ hoàng, thần nhi nào dám có tư tâm gì. Thật sự là việc di
chuyển hết tất cả báu vật trong địa cung đi vô cùng trọng đại. Toàn bộ
Đông sơn này đều tàng trữ báu vật của tổ tiên, số lượng nhiều không kể
xiết. Hơn nữa cạm bẫy dùng để bảo vệ đều là bí thuật của đạo gia, bọn
thuộc hạ vô năng có dạy cũng không biết làm. Bí kiếp phụ hoàng đưa thần
nhi đã xem qua, nhưng nội công trong người bây giờ không còn, khó lòng
mở cửa được. - Y gục đầu cam chịu.Cảnh Hào thở dài. Nhắc
đến chuyện xưa chỉ làm lão thêm đau lòng. Một thân tuyệt học võ công như vậy, nói phế đi là phế. Lúc đó Mạt Hối đã làm lão vừa thương vừa giận.
Ai đời lại muốn vứt bỏ hết tất cả, muốn phá hoại cả sự nghiệp phục quốc
của Lưu gia. Tuy bây giờ Mạt Hối đã quay đầu, ăn năn chuộc lỗi. Nhưng có những thứ mất đi thì vĩnh viễn không tìm lại được, như cánh tay của
lão, như võ công của Mạt Hối. Cảnh Hào chỉ thầm than, nếu biết trước,
lão đã không dụng hình với y quá nặng. Để bây giờ Mạt Hối chẳng nh