
a Lưu Gia phái. Không biết nên nói Nhã Muội là xui xẻo, hay
may mắn bị bắt cóc, nhờ đó mới phá được trọng án kéo dài nhất trong lịch sử Việt quốc này.
Anh Tân ngẩn đầu khi nhìn thấy Kỳ Hưng lách người vào trong hang. Đây là tổng bộ chỉ huy của bọn họ, có kê sẵn bàn ghế cùng vô số sa đồ mà lực
lượng hai bên mang tới. Mỗi ngày mật sứ đều hồi báo tin tức thăm dò
được, họ ghi chép lại lực lượng canh phòng quanh núi, dần dần đã vẽ ra
được sơ đồ phân bố lực lượng của địch rồi.
- Có chuyện gì sao? - Anh Tân vội hỏi khi nhìn thấy Kỳ Hưng nhíu mày đầy vẻ khó chịu.
- Hoài Việt mang Hoài Niệm và Bích Tuyền đến đây, nhưng dịch trạm lại
báo rằng không thấy người tới đổi ngựa. Chẳng biết trên đường họ làm
chuyện gì? Lẽ ra chỉ mất hai ngày là phải đến nơi rồi chứ.Tin tức của các chủ Thính Phong chắc chắn khó mà sai sót được. Càng tin
tưởng Kỳ Hưng, Anh Tân lại càng thấy lo lắng hơn. Những người bị bỏ lại
Tiết Châu đó, không ai có thể trông cậy được. Đại hiệp tuỳ hứng, thần y
độc đoán, cùng tiểu tướng quân cứng đầu. Ai nấy đều là kẻ thích làm theo ý mình, không biết lo nghĩ sâu xa cho đại cuộc. Họ lại muốn đến Thất
sơn quấy phá cái gì đây?
Cả ba người đều có căn cơ võ công rất tốt, Anh Tân không lo lắng thứ gì
có thể làm hại họ, chỉ lo lắng họ lại đâm đầu vào rắc rối thì phiền.
Biết thân thế mình trọng yếu, sao không yên phận ở một chỗ cho người ta
chuyên tâm làm việc? Cứ chạy tới chạy lui như thế, làm người khác lo
lắng thì mới cao hứng sao?
- Lương bổ khoái, trong tất cả chúng ta, tốc độ phi hành của huynh là cao nhất. Kính nhờ huynh đi Tiết châu một chuyến, kiểm tra xem đám người kia đã dính vào rắc rối gì rồi. - Kỳ Hưng lên tiếng nhờ vả.Lương Anh Tân cũng không nói gì nhiều mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Đối với đám trẻ người non dạ kia, những người lớn tuổi như Anh Tân và Kỳ Hưng
đành phải ra sức bảo hộ mà thôi.
^_^
Rốt cuộc Hoài Việt cũng phải thừa nhận bản thân háo thắng đã khiến cả ba người bị giam vào trận. Trước giờ hắn độc lai độc vãn, thích chỗ nào
thì cứ vào, thấy thử thách cứ việc dấn thân, tự làm tự chịu. Nhưng lần
này lại quên béng đi mất nhiệm vụ phải bảo vệ cho hai muội muội, khiến
hai người cùng mình chịu khổ một phen rồi. Hắn lấy làm cắn rức lương tâm lắm.
Thời gian trong rừng dường như mau sụp tối hơn, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị màn đêm bao phủ. Hoài Việt là người quen ăn sương nằm gió, rất tháo
vát nhóm lên một đống lửa. Tuy nhiên thứ mà hắn sử dụng lại là mồi lửa
đem kề người, chứ không phải dùng đá đánh lửa như Thừa Chí đã từng làm.
Hoài Niệm nhìn ánh sáng nhảy tung tăng trên que củi, ão não thở dài một
tiếng. Mỗi lần nhớ tới người kia, sao trong lòng nàng lại nhói đau thế
này.
Họ không biết nói gì hơn, lặng im ngắm nhìn những thanh củi nổ lép bép
trong đống lửa. Không khí trầm mặc thật nặng nề. Tuy nhịn ăn một ngày
không chết được, nhưng nhịn uống thì thật là khó chịu. Hoài Việt chỉ
mang theo một bầu rượu, chia ra làm ba thì cũng chỉ giải được khát trong nhất thời.
- Việt ca, đây là thứ rượu gì vậy, vừa cay vừa nồng, thật khó uống?
- Đây là rượu pha chế. Một nửa là ‘Nữ Nhi Ghen Tuông’, mua ở Phiến
thành, phía bắc Việt Quốc. Một nửa là ‘Nỗi Khổ Nam Nhân’ mua ở Châu
thành, phía nam Việt quốc. Cái nào cũng vừa đắng, vừa cay, nhưng hoà
trộn vào nhau, sẽ sinh ra vị hậu ngọt.Hoài Việt cười ha hả, uống cạn ngụm cuối cùng trong bình. Bích Tuyền nghe hắn giới thiệu,
lưỡi bèn đảo một vòng quanh miệng, quả nhiên cảm nhận được vị hậu ngọt
tinh tế.
“Nữ nhân phận ở khuê phòng,
Ngẫm đi nghĩ lại vòng vòng tư gia.
Nam nhân bận việc đi xa
Nữ nhân nghĩ quẩn ở nhà ghen tuông
Ngày ngày mặt ủ lệ buông
Biết ai hiểu được nỗi buồn nữ nhân?
Mặc cho chồng cứ phân trần
Một hai khẳng định, muôn phần chẳng tin.”(Trích “Nữ nhi ghen tuông”, Dư Thời Cư Sĩ)
“Lấy ai mà hiểu cho ta?
Ra ngoài cực nhọc vì nhà vì con.
Dù cho có chút phấn son,
Nhưng nghĩ đến vợ chẳng còn lòng hai.
Nam nhân nặng gách hai vai,
Dù cho cực khổ mặt chai chẳng rầu.
Trên đời chỉ có nguyện cầu
Vợ ơi vợ hỡi, bớt sầu dùm anh!”(Trích “Nỗi khổ nam nhân”, Dư Thời Cư Sĩ)
Hai nàng nghe hắn ngâm nga mà bất chợt hé môi cười. Hoài Việt lăn lộn
giang hồ đã lâu, những thứ thơ từ bình dân này thu được thật không ít.
Lúc thì hợp ý trò chuyện cùng thương lái, khi thì trùng dịp ca hát cùng
đám thuyền gia. Trên đời này nhiều người đến thế, biết bao nhiêu là thân phận khác nhau. Đôi khi những việc nhỏ nhoi trong mắt bản thân, lại là
tâm nguyện lớn nhất trong đời kẻ khác.
Trên cơ bản thì thế giới quan của phụ nữ và đàn ông đã có chút khác
biệt. Đối với các nàng, tình yêu và gia đình là quan trọng trên hết
thảy. Nhưng đối với nam nhi, đôi lúc vì đại nghĩa cũng có thể diệt thân. Bọn họ có những thứ gọi là nỗi khổ riêng, dù có lệ cũng chảy ngược vào
tim. Những thứ đó, nữ nhân vĩnh viễn cũng không thể hiểu nổi, và cũng
không chấp nhận nổi.
Lương Anh Tân đã yêu Bích Tuyền, nàng biết thế và hắn cũng biết thế. Nếu trong mắt Bích Tuyền không có thứ gì quan trọng hơn việc bọn họ ở cạnh
nhau, thì trong lò