
m nhắc nhở.
- Ca biết, mẫu thân nói khi luyện Phượng Hoàng Cầu công không được vượt
qua trung cấp cấp sáu. Nếu tiếp tục luyện nữa, mẫu thân sẽ phế hết võ
công của ta. - Hắn thở dài. - Nhưng làm sao ngưng được, võ công ca ngày
càng tăng tiến, cứ như không có giới hạn vậy. Cấp cứ vượt qua ào ào,
muốn ngăn cũng ngăn không được.
- Muội ... muội ... về nhà ... méc mẹ. - Hoài Niệm quắc mắt.Kỳ thực môn nội công mà Hoài Việt đang luyện có xuất xứ từ Thượng Nguyệt
cung ở Triệu Đảo. Đây là một tổ chức tà giáo cực mạnh, danh bài đệ nhất
sát thủ thời đó cũng là do thái tử Ma Âm của Thượng Nguyệt giáo nắm giữ. Thứ trấn sơn chi bảo của giáo phái này chính là môn nội công tâm pháp
Phượng Hoàng Cầu công. Âm dương song tu, bổ khuyết hết toàn bộ những môn nội công khác, thường chỉ nghiêng về một phía chí âm hay chí dương.
Tuy Phượng Hoàng Cầu công có sức mạnh tuyệt đại, nhưng người luyện qua
lại ít khi nào thành công. Một phần là do thể chất người tu tập phải phù hợp với tâm pháp, thì mới có thể tiến xa. Một phần là do càng luyện cao chừng nào, thì tâm lý người sở hữu thần công lại bị biến đổi dữ dội
chừng đó. Lịch sử trăm năm của Thượng Nguyệt giáo, bất kỳ ai luyện vượt
quá cấp sáu tâm lý cũng vặn vẹo, không phải đồng luyến thì cũng là long
dương chi phích, tính cách biến thái ít nhiều.
Phụ thân Hoài Việt năm xưa chỉ mới luyện đến thượng cấp cấp sáu, vì
tình, tự nguyện phế bỏ thần công. Trước khi gặp mẫu thân của hai người,
Nguyệt Lãnh cũng đã từng có những mối nhân duyên đầy tai tiếng. Chính vì vậy, Bảo Ngọc cấm tuyệt con cái đi theo con đường của lão cha. Nhưng
Hoài Việt lúc trẻ người non dạ đầy tò mò, nên lén lút tu tập. Đến khi
phát hiện ra, hắn đã luyện tới sơ cấp cấp bốn rồi. Chuyện vỡ lỡ, Bảo
Ngọc chỉ biết đánh mắng, cùng đe doạ. Mẫu thân cấm hắn luyện tiếp Phượng Hoàng Cầu công, nếu vượt quá trung cấp cấp sáu, bà sẽ tự tay phế bỏ võ
công cuả con trai.
Hoài Việt xuất môn du nhập giang hồ, càng chiến càng dũng, võ công được
nâng cao thì nội công cũng tăng tiến. Một lần rồi một lần tự động độ
cấp, đến nay đã ở thế không thể quay đầu rồi.
- Đừng đem mẫu thân ra doạ ca. Ta lớn rồi, không ai quản được đâu. - Hắn bực dọc quay lưng với muội muội.
- Hay ... hay, ... ca ca ... nói ... nói như vậy, để ... để xem ... phụ
phụ thân ... thu thập ... ca thế ... nào? - Hoài Niệm cũng bắt đầu tức
giận.
- Cái con bé này, nói lắp còn bày đặt nhiều chuyện. Câm miệng giả làm tảng đá như lúc trước đi cho ta nhờ.Lời nói trong lúc nóng giận đúng là không chừa lý trí. Đến khi hắn phát
hiện mình lỡ miệng, quay lại đã thấy trong mắt Hoài Niệm là một vòng
nước. Tật nói lắp chính là nhược điểm chí mạng của nàng. Người ngoài có
trêu chọc thế nào, nàng chỉ tiện tay đánh bọn họ sống dở chết dở là
xong. Nhưng bị thân ca ca nói thế này, lòng nàng đột nhiên đau thắt như
bị dao đâm. Hoài Niệm oà ra khóc nức nở.
Hoài Việt liền lúng túng như gà mắc tóc, tay giơ ra tính chạm vào vai
nàng dỗ dành, nhưng Hoài Niệm đã gạt ra ngay. Bát nước hắt đi không thể
hốt lại. Lời nói đã phát ra cũng không thể thu lại. Cục diện đột nhiên
biến thành phân rõ giới tuyến, ân đoạn nghĩa tuyệt. Bích Tuyền dĩ nhiên
theo phe Hoài Niệm, hai bên đứng trừng nhau, mắt nhỏ mắt lớn đối đầu.
Đang trong lúc đôi bên lườm nguýt, thì đột nhiên mọi người nghe thấy
tiếng bước chân tiếp cận chỗ họ. Hoài Việt siết tay vào cán kiếm, lớn
giọng hét lên.
- Ai đấy?Từ trong rừng cây, có một toán năm sáu người từ từ xuất hiện. Hoài Niệm cũng căng thẳng cố nheo mắt theo dõi,
nhưng vừa thấy người đi ở giữa, nước mắt nàng lại tràn ra.
- Các vị à, ở đây không thể làm ồn. Xin thỉnh mọi người đi
đến nơi khác, chúng ta nói chuyện được không? - Thừa Chí thở dài phiền
muộn.Hoài Niệm là người hành động trước nhất, nàng lao
thẳng về phía y. Thừa Chí đỡ nàng không kịp, suýt nữa là bật té xuống
đất. May là có hai tên cân vệ phía sau giữ lại, nếu không y thật sự đã
bị nàng tông ngã rồi. Cả bốn người Hải Khởi, Kim Chuỳ, Sa Cát, Mộc Tần
đều không kịp ngăn chặn màn tấn công của nàng lại. Nếu Hoài Niệm là kẻ
địch, Thừa Chí đã bị ám sát mấy lần rồi.
Nàng ôm chặt lấy y, khóc nức nở trong ngực áo y. Thừa Chí lại thở dài
một lần nữa, bàn tay vòng qua eo nàng, siết chặt cơ thể nhỏ bé đó vào
lòng. Một ngày không gặp, như ngàn thu vạn hạ. Lần này lại được chạm vào nàng, chỉ càng khiến tình cảm quyến luyến trong tim hắn thêm sâu nặng
mà thôi. Thừa Chí tham lam hít một hơi đầy thứ hương u lan lãng đãng
trên người nàng, cảm thấy trái tim mềm ra như nước.
- Mau bỏ tiểu muội ta ra. - Hoài Việt thét lên một tiếng, trường kiếm vội phóng tới tấn công.Lần này cuộc tập kích có báo trước, nên bốn tay hộ vệ đã kịp nhảy ra cản
đỡ. Tuy bốn người đều dưới cơ Hoài Việt, nhưng nếu tất cả hợp lại, cũng
đủ cầm chân Cô Tinh Độc Bộ đại hiệp bên ngoài.
- Chúng ta mau đi đến nơi khác rồi nói. - Thừa Chí thì thầm vào tai nàng.Hoài Niệm thút thít, nhưng cũng gật gật đầu nghe lời. Cơn xúc động trong
nàng vẫn chưa nguôi bớt. Tâm trạng chất chứa rất nhiều loại cảm xúc,
buồn có, vui có, tức