
Kim Thành à Kim Thành, chủ tớ các người đều đáng ghét như nhau cả.” Khi gặp lại, nàng nhất định phải cùng y đại chiến ba trăm hiệp mới bỏ cơn tức này.
^_^
Trong lòng Nhã Muội lấp lánh hy vọng, mỗi ngày cứ nhấp nhổm chờ tin
phương xa. Quả nhiên, hai ngày sau, con chim cũ lại bay đến mang thư hồi âm cho nàng.
“Ghê tởm quá, không có gì viết sao lại dùng máu. Thất sơn bảy đỉnh, nhưng là ở đỉnh nào?”
Lại là khinh bỉ nàng sao? “Tiểu thư đây đang bị nhốt đó, ngươi có hiểu
không? Mỗi ngày có bánh bao ăn là mừng lắm, ngươi còn đòi ta phải có văn phòng tứ bửu ư.” Nàng giận đùng đùng, ngó lại căn phòng đơn giản của
mình, cuối cùng lại tập trung ở chiếc lò than sưởi ấm. Trên đỉnh núi đầy sương giá mây mù, ban đêm thường trở lạnh không người nào chịu thấu.
Chính vì vậy dù là tù nhân cũng có chế độ được cấp lò than. Nhã Muội
khều than trong lò ra, thổi nguội rồi dùng đó để viết thư.
“Mây mù che kín, không biết đỉnh nào. Ngươi có báo cho nha môn chưa? Nghiêm Thừa Chí là gian tế của Lưu Gia phái.”
Xong việc, rồi lại xếp thư bỏ vào chân con chim. Lần này nàng lại bẻ
bánh bao, mang cho nó phần nhân có thịt. Chim ưng vốn là loài ăn thịt,
nhìn thấy mồi ngon liền không khách sáo mổ hết trơn. Xong phần, nó lại
dùng đôi mắt bén ngót nhìn nàng chờ đợi. Nhã Muội trừng mắt với con
chim, bộ dạng hung dữ đe doạ.
- Không được, phần còn lại của ta.Nghe thế, chim ưng mới chịu quay đầu cất cánh. Thật là súc vật không nên thân, được đằng chân lên đằng đầu.
^_^
Kỳ Hưng đứng giữa vùng đất thoáng đãng bạt ngàn cây cỏ. Y đang lặng im
kiên nhẫn chờ đợi. Nhìn thấy bóng chim ưng nổi bật giữa trời, y liền
duỗi tay ra để sẵn. Kim Tiền chính là con sủng vật yêu quý nhất của Kỳ
Hưng. Con chim thông minh, có linh tánh và năng lực bay xa, nhanh nhất.
Nó vừa nhận ra chủ nhân liền hạ cánh đáp xuống, cái đầu ngẫng cao, kiêu
hãnh giơ một chân ra khoe chiến tích của mình.
Trên chân chim ưng có mang theo bức thư trả lời của Nhã Muội. Đúng như
Kỳ Hưng dự đoán, nàng chẳng giúp ích được gì hơn nữa rồi. Nghiêm Thừa
Chí ngay trong đêm bọn họ nháo loạn nha môn đã bỏ chạy đi mất. Hoài Niệm được phát hiện nằm mê mang trên lưng ngựa, sau khi tỉnh lại thì đóng
cửa nhốt mình không muốn gặp ai.
Ngày hôm sau, người của Nghiêm gia cũng vừa vặn chạy đến tìm người. Sau
khi hỏi thăm qua lại, phát hiện kẻ ở nha môn hoàn toàn là giả mạo. Mượn
tên tuổi người ta, chắc hắn đã yên tâm vì bản chính đã không còn trên
trần thế. Nghiêm gia không tìm ra người thân, khóc loạn một hồi, cũng
phải buồn bực bỏ về quê.
Cho đến bây giờ, Thính Phong các lẫn Nội xưởng cũng chẳng hiểu tên Thừa
Chí giả mạo đến nha môn Tiết Châu để làm gì. Lương Anh Tân đen hết cả
mặt, vì kẻ mà hắn cần truy bắt thì ra ở bên cạnh lâu như vậy.
Hoài Niệm là người duy nhất tỏ ra thân thiết nhất với tên sư gia giả
mạo. Bọn họ không ngại cơn giận dữ của nàng, phá cửa xông vào phòng,
quyết hỏi cho được manh mối về kẻ đáng nghi.
Lần đầu tiên, Kỳ Hưng chứng kiến đứa cháu ngọc khiết băng tâm cuả mình
oà khóc. Nàng nức nở đau lòng nói ra được hai chữ “Lưu Quang”. Đó là họ
của hoàng đế cựu triều đã bị nhà họ Hàn lật đổ. Đại biểu rằng hắn có
thân phận thuộc nhóm cầm đầu Lưu Gia phái. Chữ Lưu Quang chỉ dành cho
trực hệ hoàng tộc. Nếu là thời xưa, hắn không mang danh hoàng tử thì
cũng là vương gia. Thì ra đây là lý do mà ngay cả Hoài Niệm vô tâm cũng
phải đau hổ khóc than. Nàng đã động lòng với kẻ thù nguy hiểm nhất.
^_^
Người của Thính Phong và Nội xưởng đều đã kéo nhau chạy đất vùng Thất
sơn. Lần này có dính đến phản tặc, nên Kỳ Hưng không ngần ngại cung cấp
thông tin, hợp tác với chính quyền. Vùng đất hoang vu, rậm rạp thế này
có diện tích rộng gấp ba lần Tiết Châu, muốn âm thầm tìm kiếm, không đả
thảo kinh xà thì càng mất thời gian hơn gấp bội. Theo tin tức mà Lâm Nhã Muội cung cấp, bọn chúng còn giam giữ công chúa Chân Duyên của đương
triều. Mọi người không thể vọng động làm nguy hại đến con tin quan trọng được.
Lần này Kỳ Hưng xuất mã, đích thân dẫn mật sứ tìm kiếm. Đầu dây mối nhợ
có lẽ cũng vì lòng ích kỷ của hắn đã thả ác tặc bắt Nhã Muội đi ngày đó, nếu không cũng sẽ chẳng kéo theo sự kiện Đại Tứ Hỷ mò tới Tiết Châu,
khiến mọi việc càng lúc càng xấu. Đứa cháu Hoài Niệm quý báu của y mà
khóc thì không thể là chuyện bình thường được nữa. Phen này Kỳ Hưng
quyết tâm nhổ bật gốc Lưu Gia phái, đem tên giả mạo kia bầm thành vạn
đoạn để rửa hận cho Hoài Niệm.
“Dám làm tổn thương tấm lòng của thiếu nữ, là tội ác kinh khủng không thể thứ tha.”
Sự việc trọng đại xảy đến, khiến triều đình đổ thêm không ít người đến
vùng Thất Sơn. Họ đã đụng vài trận lẻ tẻ với những đồn tiêu canh giữ của bọn phản loạn. Tuy đã khoanh vùng chỗ căn cứ của Lưu Gia phái, nhưng
vẫn chưa dám xông vào. Hai con tin quan trọng vẫn còn chưa được cứu
thoát ra được.
Nhã Muội mỗi ngày tin qua tin lại với Kỳ Hưng, biết được rằng y đã tiến
đến rất sát đến chỗ mình. Tuy lời lẽ trong thư khiến nàng bực dọc, nhưng cũng ngày càng mong nhớ. Y là kẻ duy nhất trên đời đối với nàng chẳng
có tình cảm