
g vốn đã không tốt lắm rồi, lại gặp phải bà cô tính nóng như lửa này,
thêm vào đó thằng bé còn đang trong thời kỳ nổi loạn, không làm ầm lên mới là
chuyện lạ. Nếu bây giờ không đi khuyên nhủ, chỉ e tương lai của thằng bé coi
như chấm hết.
"Thằng
bé đâu rồi?" Tôi hỏi.
Cổ
Diễm Hồng nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đang nằm trong phòng ấy, chị dâu
tôi không cho tôi vào."
"Hay
là, để tôi vào xem thử một chút nhé?" Nói thực lòng, mấy năm nay để đề
phòng thời kỳ nổi loạn của Minh Viễn, tôi đã đọc không ít sách nghiên cứu về
tâm lý, thêm vào đó, khi còn ở tòa án tôi đã được đào tạo một chút về phương
diện tâm lý học, nói không chừng có thể khuyên nhủ được Cổ Hằng.
Bất
kể thế nào, để tôi vào nói chuyện cũng tốt hơn là để Cổ Diễm Hồng vào đánh
thằng bé.
"Chị
vào đi, vào đi!" Cổ Diễm Hồng cũng chỉ mong vậy, vội vàng nói: "Cả
nhà chúng tôi nóng như lửa, chưa nói được mấy câu là lại động chân động tay.
Chị nói đạo lý với nó thì tốt hơn, ít nhất chị cũng có thể nhẫn nại được. Nếu
chị thuyết phục được thằng nhóc đó, cả nhà chúng tôi đều mang ơn chị."
Được
cô nàng đồng ý, tôi đến chào cha mẹ Cổ Hằng một tiếng, rồi đi vào phòng tìm Cổ
Hằng.
Minh
Viễn rón rén đi theo tôi.
Vừa vào phòng, tôi đã thấy
Cổ Hằng đang nằm trên giường, mặt mày tím tái hết sức thảm hại. Nghe thấy tiếng
bước chân của chúng tôi, nó vẫn nằm im quay mặt vào tường, chẳng buồn ngoảnh
đầu lại. Thằng bé này, xem ra đã bị người nhà làm cho tức giận thật rồi.
“Thế nào rồi nhóc?” Tôi
hỏi.
Cổ Hằng nghe thấy giọng
tôi liền chậm rãi ngoảnh đầu lại, rồi nhìn về phía sau lưng tôi, sau khi xác
định là chỉ có Minh Viễn ở đó mới ấm ức gọi tôi một tiếng: “Cô Chung.” Vừa nói
nó vừa miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, lộ ra một nửa cánh tay. Ôi trời, chỗ nào
cũng có vết thương, cô nàng Cổ Diễm Hồng này cũng nhẫn tâm thật đấy!
Minh Viễn vốn biết khá rõ
phòng của Cổ Hằng, nhanh nhẹn chạy đến bàn học lôi lọ dầu gió từ trong ngăn kéo
thứ hai, quay sang nói với Cổ Hằng bằng giọng thông cảm: “Anh yên tâm, bản lĩnh
xoa bóp của cô em cừ lắm, không đau chút nào đâu.”
Rõ ràng là một câu an ủi,
không ngờ Cổ Hằng lại bật cười, trên khuôn mặt toàn là vẻ ấm ức. Thằng bé này
từ nhỏ đã được sống trong bao bọc, chắc đây là lần đầu vấp váp, nhưng nó cũng
không ngờ được lần vấp váp này lại dữ dội đến thế.
Tôi vừa chăm chú quan sát
vẻ mặt của Cổ Hằng, vừa nói chuyện với nó một cách hết sức cẩn thận. Ban đầu
tôi chỉ hỏi nó xem có đau lắm không, sau đó mới bắt đầu nói chuyện chính: “Nghe
nói cháu không định đi học nữa hả?”
Khuôn mặt Cổ Hằng trầm
hẳn xuống, lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Cháu không muốn đi học nữa.”
Tôi bật cười, thằng bé
này, chắc trong lòng vẫn còn giận lắm đây, nếu bây giờ không phát tiết ra được,
dù có lôi nó đến trường, chắc nó cũng chẳng còn tâm tư đâu mà học tập nữa. Tôi
nói tiếp: “Nghe Minh Viễn nói, cô bạn gái đó của cháu tên là gì ấy nhỉ?”
Minh Viễn lén liếc mắt
nhìn qua phía tôi. Nó nào đã từng nói với tôi về tên cô bạn gái của Cổ Hằng đâu
chứ.
“Na Na.” Cổ Hằng có chút
ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói với tôi bằng giọng
đầy nghiêm túc: “Cô ơi, cô ấy tốt lắm, thật đấy! Chỉ có cô cháu là cổ hủ thôi,
cô sẽ không nghĩ như cô cháu đâu, đúng không?” Đôi mắt nó tràn đầy niềm hi
vọng, xem ra nó quả thực đã bị đả kích rất lớn, đang rất mong nhận được sự ủng
hộ từ phía tôi.
Tôi cười nói: “Có thể
khiến cháu thích như vậy, chắc chắc là một cô bé tốt rồi.” Minh Viễn lại liếc
mắt nhìn tôi lần nữa, xem ra nó vẫn còn nhớ hôm đó tôi có nói không thích những
cô nàng nói năng õng ẹo.
Cổ Hằng nghe tôi nói như
vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên, khuôn mặt vốn còn hơi sưng cũng trở nên sáng
rực, miệng lẩm bẩm: “Cháu biết mà… Cháu biết cô Chung là người rất văn minh
mà.”
“Nói cô văn minh thì
không sai, có điều, nếu đổi lại là Minh Viễn nhà cô, cô cũng không hy vọng nó
vì yêu đương mà lỡ dở chuyện học hành.” Khi nói, tôi còn làm bộ vô ý liếc nhìn
qua phía Minh Viễn. Thằng bé đang ngồi nghiêm trang thẳng tắp, hình như không
nghe thấy lời của tôi vừa rồi.
“Cô Chung…” Cổ Hằng có
chút buồn bực nói: “Sao cô cũng nói như vậy chứ, thật là phiền quá đ
“Cô biết cháu không vui,
khi cô bằng tuổi cháu bây giờ, nếu nghe thấy người nhà nói những lời như vậy,
cô cũng không vui chút nào hết. Điều này thì cô có thể hiểu được, thật đấy! Nhưng
cháu có hiểu tại sao cô biết rõ là cháu sẽ không vui, vẫn cứ phải nói những lời
này với cháu không?”
Cổ Hằng im lặng không nói
gì, nghiêm túc nhìn tôi. Minh Viễn ở bên cạnh cũng không kìm được nhìn sang,
chờ xem tôi sẽ nói gì.
Thật ra tôi chỉ biết cô
bé Na Na này có giọng nói hơi õng ẹo, ngoài ra thì mù tịt, nhưng đã có thể thi
đỗ được vào trường này, thành tích nhất định không kém.
“Cô ấy nói cô ấy không để
tâm tới những điều này.” Cổ Hằng cúi đầu xuống, vẫn tiếp tục nói ngang, nhưng
giọng nói đã không còn kiên định như trước.
Khuôn mặt Cổ Hằng đỏ bừng
lên, nhưng vẫn không chịu nhận thua: “Cho dù có phải đi khuân vác, cháu cũng có
thể nuôi được cô ấy.”