
g đôi mắt ánh lên vẻ hiền hòa mà kiên
định.
Trên đường
bác gái không ngừng cất tiếng chào mọi người trong thôn, tất nhiên cũng có
người hỏi về tôi, bác gái liền ngẩng đầu lớn tiếng
trả lời: "Cô bé này là người thành phố muốn
đến Hạ Nam Oa. Tôi thấy cô ấy chỉ có một mình, đi lại
không tiện, nên mời về nhà ăn bữa cơm."
"Đến
từ thành phố cơ à..."
“Còn
phải nói, nhìn quần áo của cô ấy đi, lần trước cô hai nhà họ Ngô từ trên huyện
về ăn mặc cũng không được đẹp như vậy."
“... Mặt trắng thế kia,
tay mịn thế kia, vừa nhìn là biết chưa làm việc nặng bao giờ.”
"Chắc
là người có học rồi."
Bác
gái dẫn tôi đi chừng nửa dặm đường, rốt cuộc đã đến nhà bác ấy. Cũng giống như
bao căn nhà khác ở vùng nông thôi, cái sên trước nhà rất bằng phẳng, nhà chỉ có
hai gian, bức
tường bên ngoài được trát bằng bùn, cửa sổ làm
rất nhỏ, nên nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy một mảng đen thui, không thể thấy
rõ thứ gì.
"Vào
đây ngồi, vào đây ngồi nào!" Bác gái vén rèm cửa lên, dẫn tôi vào nhà, rồi
đi thẳng đến chỗ chiếc giường lò[4'>, ngồi xuống, sau đó vỗ nhẹ mấy cái vào chỗ trống bên
cạnh, lớn tiếng nói: "Ngồi đây đi cháu! lang="VI">Trong nhà
thực ra cũng không tối như lúc nhìn vào từ bên ngoài,
trên tường dán báo cũ, nhìn cũng sạch sẽ gọn gàng, trên giường lò được trải
chiếu, lại đặt thêm một chiếc bàn nhỏ vuông vức. Bác gái cởi giày ra, co chân
lại, ngồi xếp bằng trên giường.
Tôi
từ nhỏ đã lớn lên ở miền Nam, đối với những thứ này đều cảm thấy rất mới lạ,
thấy bác gái tính tình sảng khoái, tôi cũng không làm bộ làm tịch, liền lập tức
bỏ giày ra, học theo bác ngồi xếp bằng trên giường.
"Úi
chà chà..." Bác gái nhìn chằm chằm vào chân tôi, tấm tắc nói: "Đúng
là con gái thành phố có khác, nhìn đôi tất này này, cứ gọi là trắng nõn, người
nông thôn như bác đây còn chưa từng được thấy bao giờ ấy chứ."
Bác
gái đi một đôi tất vải, đen thui, nhìn có vè như tự tay làm. Nghe bác nói như
vậy, tôi vội vàng mở va li, rồi lấy từ trong đó ra một đôi tất mới: "Bác
đã thích như vậy, đôi tất này cháu xin tặng bác."
"Vậy
sao được!" Bác gái kiên quyết từ chối, vẻ mặt nghiêm túc bảo: "Bác
mời cháu về nhà ăn com không phải là vì tham đồ của cháu. Đôi tất này vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền, chắc phải mất tới
mấy hào mới mua được, người nông thôn bọn bác không cần phải lãng phí như
vậy." Sau đó không cho tôi phân bua gì đã nhét trả lại đôi tất cho tôi.
"Cháu nghỉ ngơi một lát đi, bác vào bếp nướng lại bánh một chút cho
nóng." Bác gái làm việc gì cũng có vẻ vội vàng hăm hở, vừa nói xong liền
nhảy ngay xuống giường, xỏ giày vào và rời đi luôn.
Trong nhà chỉ còn lại mình tôi, khiến tôi nhất thời khó có thể thích ứng nổi.
Tôi ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh được một lát, bác
gái đã lại vào nhà, mỗi tay cầm một chiếc bát lớn, gọi tôi tới ăn cùng.
Trong chiếc bát trên tay phải bác gái có một chồng bánh vàng ươm, không biết
làm bằng gì, mùi rất thơm, chiếc bát còn lại thì đựng canh, bên trong có rau
cải và trứng gà, lớp trên cùng còn láng váng mấy giọt mỡ.
Thời buổi này mọi người đều không nỡ ăn trứng gà, cứ tích cóp lại rồi mang đi
bán lấy tiền tiêu, bác gái này vừa mới gặp lần đầu đã mời tôi uống canh trứng
như vậy, quả đúng là một người vừa chân thành vừa hiếu khách.
Lúc này tôi cũng đang đói, liền nói cảm ơn bác gái một tiếng, sau đó cầm một
chiếc bánh lên nhúng vào canh trứng mà ăn. Mới một chiếc bánh đã khiến tôi no
căng bụng, bác gái còn sợ tôi khách sáo, không ngừng giục tôi ăn thêm, sau đó
thấy tôi thật sự đã no quá rồi, liền lắc đầu nói: "Người có học cũng lạ
thật đấy, ăn cơm mà ăn ít như mèo, may mà không phải ra đồng làm việc, nếu không chắc vừa xuống ruộng là bụng đã đói ngay
rồi."
Tôi chỉ biết cười gượng
Sau
khi đã ăn uống no nê, tôi và bác gái liền ngồi
tán gẫu với nhau,
bác gái dĩ nhiên cũng hỏi tôi tới Hạ Nam Oa làm gì.
Lý
do cho chuyện này thì tôi đã nghĩ sẵn từ lâu, vì vậy bèn lập tức trá lời:
"Thực ra cháu tới đó là để tìm người."
S
tôi kế hết những gì mà mình đã chuẩn bị sẵn cho bác gái nghe. Nghe xong, bác
gái liền cau mày, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Kim Vân Sơ mà
cháu nói có phải là cái cậu trắng trẻo đeo kính, về sau đến ở rể ở nhà họ Triệu
không?"
Tôi
không sao ngờ được ở Trần Gia Trang này cũng có người biết cha của Kim Minh
Viễn, liền vội vã gật đầu: "Chính là anh ấy đấy ạ. Cháu cũng vừa mới biết
tin từ đầu năm nay thôi, nghe được chuyện này, bà ngoại liền giục cháu lập tức
đi tìm người. Nhưng lúc cháu chuẩn bị đi thì bà lại bị bệnh, nằm liệt giường
hơn hai tháng trời, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Trước lúc đi xa, bà dặn dò
cháu mãi, nói là nhất định phải
đón anh họ và con trai của anh ấy về, cho bọn họ nhận tổ quy tông."
Theo
lời của lão Chương, lúc này cha của Kim Minh Viễn đã qua đời, trong
nhà chỉ còn
lại cậu bé mồ côi ba tuổi Kim Minh Viễn, mà không, lúc này chắc anh ta vẫn tên
là Triệu Minh
Viễn, về sau thì được cậu của anh ta nhận nuôi. Tôi thầm nghĩ lúc
này nông thôn vẫn còn nghèo, nhà nào chẳng có tới mấy đứa
con. Cậu của Kim Minh