
này...” Thật sự không
thể nói rõ là tại sao, lòng tôi bỗng cảm thấy chua xót, rồi nước mắt bắt đầu
tuôn rơi, cổ họng khó có thể phát ra thành tiếng, chỉ biết vội vàng đón lấy
thằng bé và ôm thật chặt.
“Hai cô cháu cứ nói
chuyện đi, tôi ra ngoài này một chút.” Thím Ba nói.
Tôi đột nhiên nhớ ra
chuyện tiền, vội vàng móc từ trong ví ra một tờ tiền giấy năm đồng đưa cho thím
Ba, rồi lại nói: “Thím Ba, cháu thật không biết nên cảm ơn thím thế nào mới
phải. Đúng rồi, có thể phiền chị Hải Đường đun cho cháu chút nước nóng không ạ,
cháu muốn tắm cho thằng bé.”
Thím Ba khẽ “ừ” một
tiếng, rồi xoay người bước ra cửa.
Đợi đến khi trong phòng
chỉ còn lại hai người bọn tôi, tôi mới ngồi xuống ngắm nghía kỹ thằng bé.
“Minh Viễn, Tiểu Minh
Viễn.” Tôi dịu dàng gọi tên của nó. Thằng bé cuối cùng đã chịu ngẩng đầu lên
nhìn tôi, nhưng cái miệng vẫn mím lại thật chặt, dáng vẻ như đang hết sức sợ
hãi.
“Tiểu Minh Viễn, cô là cô
của cháu, cô đến đây để đưa cháu về. Cho nên, cháu không cần phải sợ, cô sẽ
chăm sóc cháu thật tốt, sau này sẽ không còn ai bắt nạt cháu nữa...”
Bất kể tôi nói thế nào,
thằng bé vẫn không chịu mở miệng. Trong lòng tôi biết rõ, là do tâm lý của nó
đã bị ám ảnh, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể trở lại bình thường. Tuy
có chút buồn bã, nhưng tôi cũng không sốt ruột, mà lẳng lặng xoay người tìm một
bộ quần áo, giày, tất hoàn chỉnh từ trong chiếc nhẫn, mang ra cho nó thay.
Khi tắm, thằng bé rất
ngoan ngoãn, đôi mắt cứ mở tròn xoe, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn tôi. Tôi
chỉ coi như không nhìn thấy, vẫn vui vẻ xoa xà phòng cho nó.
Bởi vì chị Hải Đường nói
cậu của Minh Viễn không biết lúc nào sẽ về, sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì đó, nên
chúng tôi chẳng kịp ăn cơm trưa, vội vã đi ngay. May mà buổi sáng trước lúc đi,
thím Ba có mang theo mấy cái bánh bên người, lúc này liền đưa mỗi người hai cái
ăn tạm lót dạ. Trong chiếc nhẫn không gian của tôi thực ra cũng có một ít đồ ăn
vặt, như bánh ngọt, bánh quy, thịt bò khô, ngay đến sữa bò cũng có, nhưng vì sợ
thím Ba hoài nghi nên không dám lấy ra.
Tờ mờ tối, chúng tôi mới
về đến Trần Gia Trang.
Bởi vì ở đây còn chưa kéo
điện, người dân trong thôn lại không dám lãng phí, chưa tối hẳn thì chưa thắp
đèn dầu, cho nên đường đi tối mịt. Hai vợ chồng chú Ba đều đã sớm quen với điều
này, còn tôi thì lo Tiểu Minh Viễn sợ, nên không ngừng nói chuyện với nó.
Chuyện hôm nay tuy rằng
suôn sẻ, thuận lợi, nhưng dù sao cũng phải thấp thỏm lo âu suốt cả một ngày,
nên bây giờ tôi cũng hơi mệt. Tuy nhiên, thấy cảnh tượng náo nhiệt ngoài sân,
tâm trạng tôi bất giác trở nên thoải mái hơn nhiều. Cúi đầu nhìn Tiểu Minh
Viễn, chỉ thấy chú nhóc tuy vẫn mím chặt môi không chịu nói gì, nhưng đôi mắt
luôn nhìn chằm chằm vào lũ gà đang không ngừng chạy qua chạy lại trong sân...
Thừa dịp chú Ba, thím Ba
đều bận rộn, tôi lén lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ từ trong nhẫn không gian,
rồi bóc vỏ đưa cho Tiểu Minh Viễn, nhỏ giọng nói: “Ăn tạm cái này đi, nhé!”
Tiểu Minh Viễn né tránh
một chút, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập một tâm
trạng khó có thể miêu tả bằng lời. Nó hấp háy đôi mắt một chút, rồi lại cụp mí
mắt xuống, hai hàng lông mi dài như đang run rẩy không ngừng.
Tôi đang chuẩn bị lên
tiếng dỗ dành, nó đột nhiên đón lấy chiếc bánh ngọt, rồi xoay người đi vào
trong nhà. Tôi đứng dậy đuổi theo được vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó,
liền dừng chân lại.
Buổi tối lại ăn bánh canh
với bánh bao không nhân, nóng hổi thì đúng là nóng hổi, nhưng hai ngày nay
không được ăn thịt, một người vốn quen cuộc sống thời hiện đại như tôi đã bắt
đầu không chịu nổi rồi.
Lúc ăn cơm, chú Ba hỏi
tôi sau này có dự định gì, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ mang Tiểu
Minh Viễn vào thành phố thật không phải là một quyết định sáng suốt. Tuy trong
túi tôi có không ít giấy tờ giả, nhưng nghe nói thời buổi này hộ khẩu ở thành
phố bị quản lý rất nghiêm, muốn đăng ký hộ khẩu ắt không phải là chuyện dễ.
Chẳng bằng ở lại Trần Gia Trang này, giải quyết xong chuyện hộ khẩu đã rồi có
gì tính tiếp.
Sau khi ngẫm nghĩ một
lát, tôi bèn chậm rãi trả lời: “Không giấu gì chú Ba, thực ra hôm qua vừa đến
Trần Gia Trang cháu đã thích ngay nơi này rồi, non xanh nước biếc, phong cảnh
cũng đẹp. Tiểu Minh Viễn bây giờ còn nhỏ, nếu cháu đột nhiên đưa nó vào thành
phố chỉ sợ nó khó mà thích ứng ngay được. Do đó, cháu định ở lại Trần Gia Trang
một thời gian, đợi Tiểu Minh Viễn lớn thêm một chút đã rồi tính.” Nói xong, tôi
liền nhắc đến chuyện đăng ký hộ khẩu, hy vọng chú Ba có thể đưa ra ý kiến giúp.
“Thôn bọn thím đúng là
rất tốt mà!'” Thím Ba vừa nghe tôi khen Trần Gia Trang, lập tức vui vẻ cất
tiếng phụ họa theo.
Chú Ba lại suy nghĩ chu
đáo hơn nhiều, sau khi cúi đầu uống một ngụm canh lớn, liền trầm giọng nghiêm
túc nói: “Cháu phải suy nghĩ cho kỹ đấy, dù sao cháu cũng là người thành phố,
nếu thật sự đăng ký hộ khẩu ở thôn bọn chú, sau này muốn chuyển lại vào thành
phố thì không dễ đâu. Cháu là người có văn hóa, thật s