
ôi cũng không thể mang loại tiền được in vào năm 2010 để quay về thời
điểm đó mua đồ được, ít nhất cũng phải dùng loại tiền sản xuất năm 1980. Vì
chuyện này tôi đã phải nhờ cậy đến anh họ mình, rồi một người bạn ở cục Cảnh
sát của anh đã giúp tôi tìm được một người buôn tiền cũ. Tôi mua luôn hơn hai
ngàn đồng loại tiền được sản xuất vào năm tám mươi, toàn bộ đều là những đồng
Đại đoàn kết[2'>.
Mất
ba ngày tôi mới tạm coi như chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, sau đó kiểm tra kỹ càng
lại một lượt, rồi thỉnh thoảng đi mua thêm ít đồ bổ sung vào.
Ngày
cuối cùng trước khi đợt nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, tôi đã bị lão Chương đưa
về năm 1981.
Tôi xách
chiếc va li kềnh càng trong tay, đi lại một cách khó khăn trên con đường núi
gập ghềnh.
Bốn
bề đều là những ngọn núi lớn, mọc đủ loại cây cối xanh biếc, trong không khí
tràn đầy mùi hương của cây cỏ. Làn sương mờ buổi sớm còn chưa tan hết, nhưng
ánh dương đã len lỏi qua những tán cây ở nơi đây, lác đác chiếu xuống con đường
nhỏ. Bầu trời dường như rất cao, thuần một màu xanh biếc, mang lại cho người ta
cảm giác sảng khoái vô cùng.
Đây
chính là Trung Quốc hồi đầu những năm tám mươi sao?
Đi dọc theo con đường núi
chưa bao xa, tôi đã tới dưới chân núi. Hai bên đường toàn là nhũng cây dương
lớn, không biết đã trồng được bao nhiêu năm rồi, cây nào cũng đều um tùm cành
lá.
Ngẩng đầu nhìn lên, con đường núi chạy dọc theo một dòng sông nhỏ, đến chỗ
cách đây không xa thì rẽ hẳn sang một bên, nhưng chỗ rẽ ấy lại có một cây hòe
lớn, che gần hết tầm nhìn.
Ở gần đó có một dãy nhà
lụp xụp cũ nát, lớp bùn trát trên tường sớm đã bong tróc quá nửa, nhưng vẫn
loáng thoáng nhận ra được mấy hàng chữ lớn viết bằng vôi: "Tư tưởng Mao
Trạch Đông muôn năm," "Con người mạnh dạn đến đâu, đất cho sản lượng
cao đến đó." Đây chắc đều là những tàn tích lưu lại từ thời kỳ Đại nhảy
vọt và Cách mạng Văn hóa.
Đang nhìn chằm chằm vào
mấy hàng biểu ngữ trên tường, tôi đột nhiên phát giác phía không xa có một
người đang đi về hướng này, liền vội vã ngoảnh đầu nhìn lại. Quả nhiên nhìn
thấy có một bác gái đang đi tới, bác mặc một chiếc áo kép màu xanh lam, và
chiếc quần vải đồng màu, chân đi đôi dép cao su màu vàng sậm, trong tay cầm
theo một tẩu thuốc, cứ đi vài bước lại hít một hơi.
Một lát sau, khi bác gái
đó đi đến gần, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt bác, làn da màu đồng cổ, hai gò
má đỏ lựng, nhưng trong mắt lại tràn đầy nét hiền hòa mà người ở thời đại chúng
ta không có.
"Bác ơi, cho cháu
hỏi đây có phải là Hạ Nam Oa không ạ?" Tôi vội vàng bước lên phía trước,
cố nặn ra một nụ cười.
Bác gái chớp chớp mắt
nhìn tôi chăm chú, trên khuôn mặt nửa đen nửa đỏ hiện ra một nụ cười hiền từ:
"Nơi này là Trần Gia Trang, Hạ Nam Oa ở phía nam, cách chỗ này tới mấy
chục dặm[3'> đường cơ. Chắc cháu đã đi nhầm hướng rồi, đường tới Hạ Nam Oa không qua
chỗ này đâu."
Lão Chương chết tiệt!
Mấy chục dặm đường núi, thế này còn không phải là muốn giết tôi sao?
Bác
gái dường như cũng nhìn ra tôi không
cách nàođi liền một hơi mấy chục
dặm đường, liền nhiệt tình nói: "Cháu vừa từ thành phố đến phải không,
nhìn xem này, còn xinh hơn mấy cô gái trên báo nữa. Nếu cháu không ngại thì cứ
vào thôn, ăn
tạm bữa cơm trước rồi có gì tính sau.
Đường đến Hạ Nam Oa còn xa lắm, nếu đibộ chỉ e đến khi trời tối cũng chưa tới được Ngày mai Xa
Lão Bả Thức
sẽ quay lại, ông ấy là người duy nhấtcó
xe ngựa trong thôn này, nhờ ông ấy chở cháu đến đó là tốt nhất."
Điều
này thì tôi đang mong còn chẳng được, nên cũng không từ chối,
mà cười hí hửng đồng ý ngay: "Dạ, vậy đành làm phiền bác rồi."
"Khách sáo cái gì chứ, ai ra ngoài mà chẳng có lúc khó khăn, tất nhiên là phải
giúp nhau rồi." Bác gái vừa nói vừa đưa tay tới xách va li giúp tôi, miệng
khẽ lẩm bẩm: "Đúng là người thành phố có khác, đến cái rương đựng hành lý
cũng làm đẹp thế này."
Tôi chỉ biết gượng cười, đây đã là chiếc va li đơn giản nhất mà tôi có thể
tìm được, dù sao thì cũng không thể học theo người ta, bỏ hết đồ đạc vào miếng
vải rồi gói lại thành tay nải được.
Bác gái quả thực rất khỏe, tay trái xách va li, tay phải cầm tẩu thuốc, vậy
mà vẫn có thể bước đi như bay, khiến tôi phải ra sức đuổi theo phía sau mới
kịp. May mà trước lúc tới đây tôi đã thay một đôi giày da đế mềm, nếu không lúc
này chắc đã không chịu nổi.
Men
theo dòng sông nhỏ, sau khi qua một cây cầu đá liền nhìn thấy rất nhiều ngôi
nhà tranh lụp xụp tụm năm tụm ba rải rác trong vùng đất trũng này. Tại đây, mỗi nhà đều có sân riêng, được bao quanh bằng hàng
rào dựng từ những cây cọc gỗ, sân
vườn nhà nào cũng có vẻ sạch sẽ vô cùng, ngay sát vách nhà thường đặt các loại
nông cụ, có điều phần lớn những thứ đó tôi đều chẳng biết tên.
Liên
tục có những con mèo, con chó thò đầu ra ngoài hàng rào nhìn về phía chúng tôi,
thỉnh thoảng lại "gâu gâu" vài tiếng. Suốt dọc đường chúng tôi gặp
không ít người trong thôn, ai nấy đều có vẻ đen đúa, ăn mặc giản dị, không
thủng quần cũng vá áo, nhưng lạ một điều là
khuôn mặt họ đều tràn ngập nụ cười, tron