
vậy. Sau này có cháu
dạy dỗ, một đứa bé ngoan như vậy làm sao mà thành người xấu được chứ, cháu đứng
có lo lắng vớ vẩn nữa đi!”
Ôi bà cố nội của tôi ơi,
tôi quả thực không lo lắng vớ vẩn chút nào!
Tôi nhìn Tiểu Minh Viễn
trong lòng với tâm trạng hết sức phức tạp, lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại
của nó, muốn nói gì đó, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì thì tốt.
Thằng bé rất nhạy cảm,
dường như đã nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt tôi, ánh mắt liền trở nên hết
sức rụt rè, cứ như sợ làm tôi giận. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nói khẽ: “Cô
ơi, sau này cháu sẽ nghe lời, sẽ không trở thành người xấu đâu.”
Trái tim tôi như đột
nhiên bị thứ gì đó đâm mạnh, khiến lồng ngực đau nhói. Bắt đầu từ ngày nhận
nhiệm vụ, tôi luôn có một ý nghĩ: nó là Kim Minh Viễn của hai mươi chín năm
sau, là một kẻ đã từng phạm tội giết người, nhưng đối xử như thế với một đứa bé
đáng thương là một điều tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ. Tuy trước giờ tôi vẫn luôn
dịu dàng với nó, nhưng một đứa bé nhạy cảm như nó liệu có phải sớm đã phát giác
ra điều gì rồi không?
“Cô tin cháu!” Tôi trịnh
trọng trả lời: “Tiểu Minh Viễn của cô vừa thông minh vừa chính trực, sau này
chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt.”
“Sau này cháu cũng muốn
làm bác sĩ.” Tiểu Minh Viễn cuối cùng đã chịu nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó,
ánh mặt trời dường như đã soi rọi khắp căn phòng, thế giới cũng trở nên rực rỡ
hơn.
“Bác sĩ à…” Tôi thấy có
chút khó xử, làm bác sĩ không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc đi học
đã có thể khiến người ta phát điên: “Đây là chuyện của tương lai, chúng ta cứ
để tương lai hãy nói, nhé!” Ai mà biết được sau này nó sẽ có hứng thú với nghề
nào chứ. Kiếp trước không phải nó mở công ty cũng rất phát đạt đó sao… Ôi, phì,
sao tôi lại nhắc đến chuyện kiếp trước làm gì chứ.
Với sự hiếu khách của
mình, chú Ba, thím Ba tất nhiên sẽ không để Đội trưởng Lưu uống chén trà xong
rồi đi ngay, nhất quyết giữ anh ta lại ăn cơm tối.
Ăn tối xong, bên ngoài
trời đã tối mịt, thím Ba liền giữ anh ta ở lại qua đêm. Tôi nhớ lúc ăn tối anh
ta có uống ít rượu, trời tối thế này mò về quả thực là không an toàn, nên cũng
đứng bên cạnh phụ họa theo, thế là anh ta liền ở lại.
Buổi tối, Đội trưởng Lưu
và chú Ba ngủ cùng một giường, thím Ba, tôi và Tiểu Minh Viễn ngủ trên chiếc
giường còn lại. Nhưng vừa mới nằm xuống, tôi lại chợt nhớ đến thịt lợn trong
bao tải, vội gọi thím Ba dậy cùng đi lấy thịt ra.
“Úi chà, cái cô bé ngốc
này, cháu mua nhiều thịt như thế làm gì chứ?” Thím Ba vừa nhìn thấy hai cái bao
tải lớn đó, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Tôi cười hì hì mấy tiếng,
nói: “Không phải là ngày mai còn cần nhờ người ta giúp đỡ sao, việc ăn uống
không thể xuề xòa được, nếu không mọi người đâu có sức mà làm việc chứ.”
“Dù là vậy thì cũng không
cần nhiều đến thế này! Đi lên xã mua độ hai cân thịt là đủ rồi, xem cháu này,
nhiều thịt như vậy, phải mất bao nhiêu tiền mới mua được chứ.” Miệng thím Ba
không ngừng càm ràm trách cứ, nhưng động tác trên tay thì không hề dừng lại
chút nào, chẳng mấy chốc thịt trong hai chiếc bao tải lớn đã được bỏ hết ra, để
lộ ra bộ lòng lợn ở phía dưới cùng.
Thím Ba lập tức mừng rỡ
kêu lên: “Úi chà chà, được cho hai bộ lòng ngon nữa này. Ngày mai kiếm lấy mấy
củ gừng già và ít hồi hương rồi cho vào hầm cả thể, đám bảo sẽ ngon lắm đấy,
còn tiết kiệm được thịt.”
Tôi có thể cảm nhận được
một cách rõ ràng, thím Ba quả thực là rất biết cách sống. Nhưng… tôi mua nhiều
thịt lợn về như vậy, chẳng lẽ là để ăn đến tết hay sao?
Mất bao công khuyên giải
và thuyết phục, cuối cùng thím Ba đã chịu đồng ý với tôi, rằng sau khi căn nhà
được sửa chữa xong xuôi sẽ mời mọi người một bữa bánh chẻo nhân thịt lợn và cải
trắng. Chỉ vì việc này mà tôi đã mệt đến mức phải uống hai bát nước lớn, có
điều trong lòng lại cảm thấy rất dễ chịu. Bất kể thế nào, thím Ba cũng là muốn
tốt cho tôi. Người thời buổi này đúng là thuần phác quá chừng…
Vì có Đội trưởng Lưu ở
đây, nên tôi cũng không sắp xếp lại những thứ khác trong bao tải nữa, định đợi
sáng này mai sau khi anh ta đi mới mở bao ra, như vậy sẽ tránh được việc khi
tôi lén lấy đồ từ trong nhẫn không gian ra bị anh ta phát giác.
Bởi vì sáng hôm sau còn
phải đi làm, nên khi trời còn chưa sáng Đội trưởng Lưu đã đi rồi.
Đến khi tôi ngủ dậy,
những người tới giúp sửa nhà đều đã có mặt đầy đủ. Dẫn họ tới là Trưởng thôn
Trần, có sáu người tất cả, trong đó có bốn người trẻ tuổi và hai ông lão tuổi
tác hơi lớn một chút. Tôi vội vàng ra ngoài chào hỏi mọi người, Trưởng thôn
Trần liền giới thiệu cho tôi mấy người kia.
Hai ông lão kia đều họ
Trần, so vai vế trong họ còn lớn hơn chú Ba một bậc, nhưng nhìn vẫn còn rất nhanh
nhẹn. Một người được gọi là ông Bảy, thường ngày chủ yếu là đi trông các ao cá
trong thôn, người còn lại được mọi người gọi là Xa Lão Bả Thức, chính là chủ
nhân của chiếc xe ngựa duy nhất ở Trần Gia Trang này. Tôi vội vàng chào hai
người họ một tiếng, lại móc từ trong túi ra bao thuốc lá vừa mua hôm qua và đưa
ra mời. Hai ô