
vậy thì mới có thể cho thuốc đúng bệnh được
ông ạ. Nếu không, dù cháu có phương thuốc gia truyền cũng không thể dùng bừa
bãi được.”
Lần này thì ông lão không
từ chối, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có rượu dù gì cũng tốt hơn là
không có.”
Tôi xem kỹ cái chân của
ông lão rồi mặc kệ ông lão tỏ ra khó chịu, coi như ông lão đã đồng ý rồi, liền
xoay người lại bảo Đội trưởng Lưu đi lấy giấy bút, sau đó viết ra hai đơn thuốc
đưa cho anh ta, còn dặn dò thêm: “Đều là dùng để ngâm rượu đấy, lọai thứ nhất
là rượu uống, còn loại thứ hai là dùng bên ngoài, khi đau thì trực tiếp xoa
rượu thuốc lên đó là được. Đợi hai tháng nữa tôi sẽ quay lại, xem tình hình thế
nào rồi đổi đơn thuốc.”
Đội trưởng Lưu vội vàng
nhận lấy, trịnh trọng cảm ơn.
Tôi đã hoàn thành nhiệm
vụ một cách tốt đẹp, sau đó liền xin phép từ biệt để ra về. Cô Lưu ra sức muốn
giữ tôi lại ăn cơm, dù bụng tôi đang rất đói, nhưng ngại không muốn ở lại. Tuy
hôm nay đúng là tôi đã khám bệnh cho ông Lưu, nhưng tôi cũng đã sai phái Đội
trưởng Lưu suốt cả ngày rồi, lát nữa còn phải nhờ anh ta đưa về nữa.
Khi tôi đang đưa đẩy với
cô Lưu, bên ngoài chợt có một người đàn ông trung niên đi vào. Trên người ông
ta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã bạc màu, đeo một đôi kính mắt,
trông dáng vẻ rất thư sinh, giống như một thầy giáo của trường trung học nào đó
gần ở đây vậy.
Chợt nghe Đội trưởng Lưu
gọi “cha” một tiếng, tôi không khỏi giật nảy mình. Ông chú trông có vẻ thư sinh
này có nhìn thế nào cũng không giống cha của một gã vai u thịt bắp như Đội
trưởng Lưu.
Chú Hàn nào đó vừa ngồi
trong nhà nói chuyện với ông Lưu cũng đã đi ra, nhìn thấy cha của Đội trưởng
Lưu, liền cười nói: “Huyện trưởng Lưu về rồi sao.”
Người đàn ông trung niên
trông có vẻ giản dị như một thầy giáo trung học này không ngờ lại là huyện
trưởng của huyện chúng tôi! Tôi lại một lần nữa chấn động.
Thực ra Trần Gia Trang
cách thị trấn không xa, có Đội trưởng Lưu lái xe hộ tống, chưa tới một giờ tôi
đã về đến thôn rồi. Chiếc xe bốn bánh của anh ta vừa mới vào thôn, lập tức có
rất nhiều người dân chạy đến ngắm nhìn, đám trẻ choai choai thì chạy lăng xăng
khắp nơi, miệng không ngừng hò hét: “Mau ra đây xem xe hơi này, nó có bốn bánh
cơ nhé.”
“Ối chà, đây là xe từ đâu
đến nhỉ?”
Có người nhìn qua cửa sổ
xe thấy tôi, vội vàng co cẳng chạy tới nhà chú Ba báo tin: “Chú Ba, thím Ba ơi,
cô em họ Chung được người ta dùng xe hơi đưa về này!”
Nghe đấy, nghe đấy, cứ như
thể tôi là tù nhân bị người ta áp giải về vậy.
Chiếc xe jeep chạy thẳng
một mạch đến cửa nhà chú Ba, chúng tôi vừa xuống xe, hai chú thím liền lập tức
chạy ra đón. Nhưng Tiểu Minh Viễn chạy còn nhanh hơn bọn họ, loáng cái đã ôm
chặt lấy chân tôi. Tôi vội khom người xuống bế nó lên, hôn đánh chụt một cái
lên má nó, lại hỏi mấy câu kiểu như cháu có nghe lời không, có ngoan không.
Tiểu Minh Viễn ra sức gật đầu lia lịa.
Thím Ba không biết rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền ghé đến bên cạnh tôi cất tiếng hỏi nhỏ: “Thế này là sao thế cháu, là sao thế cháu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi dở khóc dở cười đáp:
“Không có gì đâu thím, chỉ là đồ nhiều quá, nên cháu nhờ Đội trưởng Lưu đưa về
thôi.” Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đội trưởng Lưu, nói: “Cảm ơn nhé, hay anh vào
nhà uống chén trà rồi hãy đi!” Nói xong, tôi lại nhờ chú Ba tới chỗ thùng xe
giúp chuyển đồ xuống.
Đội trưởng Lưu khẽ gật
đầu, lẳng lặng tới giúp chú Ba mang đồ xuống.
Đợi sau khi chúng tôi vào
nhà, mọi người trong thôn ở bên ngoài nói chuyện một lúc, rồi cũng dần tản đi.
Chú Ba và Đội trưởng Lưu
ngồi trên giường lò nói chuyện, tôi bế Tiểu Minh Viễn cùng thím Ba vào bếp đun
trà, nhân tiện kể lại chuyện ngày hôm nay. Thím Ba nghe xong, vừa ngạc nhiên
vừa vui mừng kêu lên: “Cháu đúng là bác sĩ sao, vậy thì tốt quá, sau này trong
thôn chúng ta nhỡ có ai bị đau đầu cảm cúm thì cũng tiện hơn nhiều rồi. Cháu
không biết trong thôn không có bác sĩ bất tiện đến chừng nào đâu. Trước đây lỡ
mà bị ốm, mọi người đều phải cố chịu, nếu quả thực không chịu được thì mới lên
xã mua bừa chút thuốc gì đó. Còn vị bác sĩ chân trần trên xã thì chỉ biết tiêm
penicillin cho người ta, mặc kệ bệnh gì cũng thế hết.”
Nói xong, thím lại khen
tôi thêm một lần nữa, khiến tôi không khỏi có chút xấu hổ. Tiểu Minh Viễn ngồi
trong lòng tôi thì mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thím Ba lại nói: “Tiểu
Minh Viễn sau này phải học theo cô cháu đấy nhé, học được bản lĩnh rồi, có sự
nghiệp rồi, như thế mới có thể báo đáp cô cháu cho tốt!”
Tiểu Minh Viễn nghiêm túc
“dạ” một tiếng, như thể thật sự có thể hiểu được lời của thím Ba
Tôi bật cười, lẩm bẩm
nói: “Cháu cũng không mong nó có sự nghiệp gì to lớn, chỉ cần nó có thể lớn lên
thành người, không đi học mấy thứ xấu xa, vậy là đã tốt lắm rồi.”
Thím Ba khẽ trách: “Trông
cháu nói kìa, Tiểu Minh Viễn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưa nay còn
giúp thím nhóm lửa đấy. Mà suốt cả ngày nó đều đi theo thím, không hề nghịch
ngợm chút nào, thím chưa từng thấy đứa bé nào dễ trông như