
tình Mạch Khê đột ngột hạ xuống, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nhiếp Thiên Luật nhạy cảm phát giác được đôi mắt cô chứa đựng sự kinh hoảng cùng sợ hãi, nhíu mày một chút.
“Không nghĩ nhanh như vậy Nhiếp Thiên Luật thiếu gia đã về nước." Giọng
của Phí Dạ vang lên có chút cung kính mà cũng có sự lạnh lùng.
Nhiếp Thiên Luật khôi phục lại ánh mắt xa cách, thật bình tĩnh không để
kẻ khác tới gần, thản nhiên nói, "Xưng hô này thật sự không thích hợp
với tôi”.
Ánh mắt Phí Dạ không được tự nhiên, hơi hơi cúi người, "Xin thứ lỗi,
Nhiếp tiên sinh! Nếu hai người đang dùng cơm, tôi sẽ không quấy rầy, tôi xin đi trước", nói xong, đôi mắt hắn lơ đãng nhìn lướt qua phía Mạch
Khê, sải bước rời đi.
Nhiếp Thiên Luật không có phản ứng, chỉ là nhàn nhã ngồi đó. Mạch Khê
thấy hắn rời đi, bản thân hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại,
nhanh chóng đuổi theo.
“Phí Dạ!”
Phí Dạ dừng lại, xoay người nhìn thấy cô, đáy mắt xuất hiện tia dịu dàng, "Tiểu thư Mạch Khê có việc gì sao?”
“Không có gì, chỉ là...", Mạch Khê có chút nghẹn lời, "Anh có thể..."
Cô vô thức liếm môi, ánh mắt của hắn có chút ám muội...
"Chuyện đêm nay, cô không muốn cho Lôi tiên sinh biết?" Hắn nói ra tâm tư của cô.
Mạch Khê sửng sốt, lại lập tức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự
cầu xin, "Phí Dạ, anh có thể giúp tôi không? Coi như chưa từng thấy tôi, xin anh đấy.”
Phí Dạ nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái.
“Cám ơn anh, Phí Dạ!" Mạch Khê cao hứng nắm cánh tay hắn, trong đáy lòng thầm nói vạn lời cảm ơn. Cô biết Phí Dạ luôn luôn trung thành với cha
nuôi, làm như vậy thật sự khó xử cho hắn.
Nụ cười của cô luôn xinh đẹp rạng ngời như vậy, ánh mắt Phí Dạ nổi lên
ánh sáng dịu dàng, giọng hắn cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng, trầm ổn
nói, "Đừng chơi quá muộn.”
Như là trẻ con được cưng chiều, Mạch Khê ngọt ngào cười, dùng sức gật đầu.
Cách đó không xa, Nhiếp Thiên Luật như suy nghĩ gì đó, nhìn thấy biểu cảm của Mạch Khê, ấn ấn mi tâm...
Sự xuất hiện của Nhiếp Thiên Luật
khiến Mạch Khê mất ngủ.Trong cảm nhận của cô, Nhiếp Thiên Luật luôn
chiếm một vị trí nhất định, đi cùng với một loại cảm kích mà lại giống
như tình thân.Nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng xuất hiện. Nỗi bất an
trong lòng cô như vơi đi nhiều, cảm giác rất an toàn.
Dưới ánh trăng, cô lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, tựa như điều cấm kỵ trước đây đã chẳng còn quan trọng. Nhìn cả vườn Ngọc Sơn
Bạc Tuyết, Mạch Khê mỉm cười ngọt ngào, chiếc váy trên mặc trên người
cũng là do Thiên Luật thiết kế. Thiên Luật…tựa như ánh mặt trời phá tan
đi làn sương mù mịt, mỗi khi nhớ đến đã thấy ấm áp rồi.
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Khê, mái tóc
quăn dài xõa xuống đầu vai. Đáy mắt cô tràn ngập ý cười, tựa như làn mây ấm áp, lại mang vẻ tươi tắn như mực nước nhuộm lên giấy Tuyên
Thành…Bóng hình cô giữa Bạc Tuyết Viên tựa như bông tuyết phiêu dật
trong không trung, đẹp không sao tả xiết.
Đột nhiên, tiếng bước chân trầm ổn phía sau đánh gãy dòng hồi ức của
Mạch Khê, cô quay đầu lại…Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận
như che hết đi ánh trăng.
Cô đột nhiên đứng dậy, vẻ ngọt ngào trên mặt đã sớm bị sự sợ hãi thay thế, hai bàn tay cũng bấu chặt lấy tà váy.
"Cha…cha nuôi…”
Cô theo bản năng muốn tìm đường trốn, nhưng trừ vườn hoa rộng lớn, chẳng có chỗ nào mà chạy.
Đôi mắt xanh biếc của Lôi Dận có vẻ rất phức tạp. Ánh mắt hắn nhìn Mạch
Khê tràn ngập nguy hiểm, ngạo mạn, mỗi tấc trên người đều tản ra hơi thở tựa dã thú.
“Đây là nơi để con nhớ đến người đàn ông khác ư?”
Giọng nói của hắn lạnh như băng; vừa thấy cô định chạy trốn liền duỗi
cánh tay ra, kéo cô đến trước mặt như bắt con gà con.Mạch Khê kinh hãi,
hòa trong hương nước hoa nhàn nhạt còn ngửi thấy rõ ràng mùi rượu, vẫn
còn thoang thoảng trong không khí.
"Cha nuôi, con, con không có... "
Hắn uống rượu sao? Uống say?
Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, cũng là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đôi đồng tử tựa như mãnh thú.
"Đúng là quái lạ... "
Hắn đột nhiên cúi đầu nói, khóe miệng cong lên, "Hạ lưu, không rời khỏi đàn ông một ngày nào được !"
Mạch Khê đột nhiên trừng to mắt, dần dần đáy mắt đã ngấn lệ. Lời hắn nói thật sự làm trái tim cô đau thắt !
"Con không có!" Lần đầu tiên, cô lớn tiếng rống lên với hắn.
Lôi Dận nhíu chặt mày lại, vừa muốn nổi điên lại bị Phí Dạ phía sau kéo
lấy, thấp giọng nói: "Lôi tiên sinh, ngài uống say rồi, như vậy sẽ dọa
tiểu thư Mạch Khê."
Lôi Dận vung tay một cái, thân mình Mạch Khê ngã xoài ra mặt đất, tà váy cũng vì thế mà dúm lên, để lộ ra đôi chân thon dài, nõn nà.
Ánh mắt hắn càng thêm trầm lạnh, không để ý đến lời nói của Phí Dạ.
Ngược lại, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm Mạch Khê, nỗi kinh hoàng của cô rời hết vào đáy mắt hắn, nhất là cặp mắt đen láy đang phiếm lệ
kia.
Người đàn ông vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, lại
không phát hiện ra khuôn mặt lãnh đạm của mình đã điểm nét dịu dàng.
Mạch Khê phát run, quay đầu trốn tránh, lại để lộ ra cái gáy trắng ngần. Lôi Dận dường như hơi chấn độn