
chỉ đến làm khách mà
thôi, cứ vào nhà tìm cô ấy có khi còn tốt hơn.”
Nói xong, anh ta muốn tiến vào | 9 | Tư tâm (1)
“Tất cả những gì cô làm chỉ là thả tóc xuống cho hoàng tử để giữ
chàng ở đó. Cô luôn đổ lỗi cho người khác về những bất hạnh của mình,
không một lần dám thử yêu và được yêu.”, Ludwig Kakumei.
[…'>
“Có chuyện gì cứ nói trực tiếp với tôi được rồi!” Tiếng nói Phí Dạ
vang về phía anh chàng, hắn đến trước mặt anh ta, không chút thay đổi mà nói, “Huân Y không có nhà.”
Anh chàng kia sửng sốt, “Không có nhà? Huân Y đi đâu?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, cô ấy không mang di động, có lẽ là đến tối mới về.” Phí Dạ thản nhiên nói.
Vị tiền bối kia khó hiểu nhìn Phí Dạ, “Vậy anh…sao lại ở nhà Huân Y?”
“Là Huân Y nhờ tôi đến trông mèo hộ cô ấy.” Phí Dạ cúi đầu nhìn con
mèo. Con thú nhỏ dường như là biết điều, cuộn tròn người cọ đến cọ lui
vào chân Phí Dạ, lại còn phát ra tiếng ngáy khò khò.
Gã trai kia mỉm cười, cúi người xuống, “Con vật nhỏ này thật đáng
yêu, Huân Y vốn thích mèo con với cún con.” Nói xong, anh ta đưa tay ra
định sờ——
“Cẩn thận——”
“Grừ——grừ——” Con mèo đột nhiên cảnh giác cong lưng lên, giơ móng vuốt cào ngay lên mu bàn tay anh chàng. Tốc độ cực nhanh của nó khiến anh
chàng kia không nghe rõ Phí Dạ nói gì, chỉ thấy vài vệt xước đang chảy
máu.
“A——” Anh chàng hét lên một tiếng, theo phản xạ liền đá mèo con tới một bên. Con mèo càng tức giận, vừa muốn vồ đến——
“Kiki, về nào!” Phí Dạ thấp giọng quát. Con mèo nhỏ tên là Kiki, đây là do Huân Y đặt cho nó.
Con mèo cũng rất nghe lời Phí Dạ, uể oải meo meo vài tiếng rồi cúi
đầu leo lên cái ghế trong trang trại, dưới ánh mặt trời, nó lim dim hai
mắt——
“Anh không sao chứ?” Phí Dạ nhìn về phía gã trai đang nhăn nhó, lãnh đạm hỏi.
Bàn tay anh chàng đã chảy máu, anh ta hung tợn nhìn qua con mèo, thấp giọng mắng, “Đồ súc sinh chết tiệt!”
“Grừ——” Con mèo như thể hiểu được hắn đang mắng mình, cái đuôi lại dựng lên, nhe nanh với anh ta.
Phí Dạ thấy thế thì thản nhiên nhếch môi, “Tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra đi thôi, nếu để nhiễm trùng sẽ không tốt
đâu.”
Anh chàng nghe thấy vậy thì vẻ mặt lộ rõ sự gấp gáp, “Nhưng mà tôi còn muốn tìm Huân Y——”
“Cậu có việc gấp thì có thể nói cho tôi, tôi thay cậu chuyển lời.” Phí Dạ không chút hoang mang mà nói một câu.
“Anh?” Vị tiền bối kia hồ nghi nhìn thoáng qua Phí Dạ, đáy mắt rõ ràng mang theo vẻ cảnh giác.
Hai tay Phí Dạ khoanh trước ngực, “Đương nhiên, cậu cũng có thể ở đây chờ Huân Y về, có điều vết thương của cậu——” Hắn thông minh kéo dài
giọng, trong sự bình tĩnh còn có nho nhỏ ý xấu.
Anh chàng thấy tay chảy máu càng nhiều, nghĩ nghĩ đành lấy ra tờ giấy đưa cho Phí Dạ, “Đây là vé xem chương trình ca nhạc vào tám giờ tối
ngày mai, nhờ anh chuyển cho Huân Y. Còn nữa, phiền anh báo với Huân Y,
tôi đã đặt bữa tối lúc năm giờ chiều ở nhà hàng rồi, địa chỉ nhà hàng
ở——” Nói xong, anh ta lấy ra một cây bút, viết địa chỉ nhà hàng lên mặt
sau tấm vé, “Phiền anh, nhất định phải chuyển cho Huân Y.”
Phí Dạ nhận lấy tấm vé, thản nhiên nói, “Tôi sẽ chuyển giúp cậu.”
“Cám ơn, à, còn bó hoa này nữa——” Anh chàng đưa bó hoa bách hợp to đùng cho Phí Dạ, “——cũng giúp tôi chuyển cho Huân Y.”
Phí Dạ nhận lấy bó hoa, hơi nhíu mày lại. Hoa bách hợp? Hình như Huân Y không thích bách hợp!
“Cậu thích Huân Y?” Bất thình lình, hắn hỏi một câu. Nhìn thấy bó hoa này, hắn cực kỳ khó chịu.
Anh chàng kia cười cười, ít nhiều có điểm ngượng ngùng, nhưng cũng
không giấu giếm, “Đúng vậy, tôi thích Huân Y. Lúc cô ấy chưa tốt nghiệp
tôi đã thích rồi, khi đó tôi nghĩ mình sẽ rời khỏi Provence nên mới
không có dũng khí theo đuổi cô ấy. Ngày hôm qua, khi gặp lại cô ấy, tôi
mới biết chính mình vẫn nhớ mãi không quên được cô ấy, tôi——”
“Được rồi, tôi sẽ chuyển cho Huân Y, còn bây giờ cậu phải đến bệnh
viện ngay đi.” Phí Dạ chặn lời anh ta, giọng nói vô cùng lãnh đạm. Hắn
không có hứng thú nghe cậu ta bừng bừng khí thế kể về chuyện của mình.
“À, được được, cảm ơn anh.” Anh chàng quấn băng tạm vào tay rồi nhanh chóng rời đi.
Phí Dạ nhìn thấy bóng lưng đã dần đi xa, khóe môi hắn khẽ cong lên ý
châm chọc. Hắn nhìn tấm vé trong tay, cười lạnh một tiếng. Chương trình
ca nhạc lúc tám giờ, lại diễn ra trong ba tiếng? Đúng là ‘lòng Tư Mã
Chiêu, người qua đường đều biết!’ [1'>
Ý lạnh bên môi hắn càng đậm, bàn tay dần nắm chặt lại, tấm vé cũng bị bóp nát.
Lại nhìn bó bách hợp trong tay, hương thơm này đúng là khiến hắn chán ghét. Hắn cười lạnh ném bó hoa vào thùng rác, phủ thứ khác lên rồi đóng nắp thùng lại.
Con mèo meo meo kêu lên vui mừng. Phí Dạ tiến lên, bàn tay vuốt nhẹ đầu nó rồi mỉm cười, cúi đầu nói, “Thật sự là rất giỏi.”
“Meo meo——” Con mèo làm nũng kêu một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Huân Y ngủ đến quên trời quên đất. Lúc cô uể oải rời khỏi giường thì đã thấy Phí Dạ chuẩn bị xong bữa sáng vô cùng hấp dẫn.
“Ấy, sao hôm nay anh không đến rượu trang?” Cô ngồi bên bàn ăn, nhìn
bóng dáng cao lớn lúc ẩn lúc hiện của hắn, khó hiểu mà hỏi một câu.
Lại nhìn con mèo nhỏ