Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325335

Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.

Đồng Nhan?

Nói như thế, hai người họ đã quen nhau trong một thời gian rất dài rồi, ít nhất là từ khi cô mười tám tuổi, họ đã biết nhau.

Nhiếp Thiên Luật nghe thấy vậy thì cười cười, nụ cười rõ ràng mang theo vẻ chua xót ...

"Tiểu Mạch Khê, ngay cả em cũng có thể nhìn ra. Em nói xem, vì sao cô ấy lại không nhận ra chứ? Anh yêu cô ấy ba năm nay, đáng tiếc, sau khi cô

ấy biết thân phận của anh, lại cho rằng anh lừa gạt cô ấy."

"Hả?" Mạch Khê sửng sốt, "Cái gì mà chị ấy biết thân phận của anh? Trời

ạ, anh Thiên Luật, hai người quen nhau lâu như vậy, không phải là giờ

chị ấy mới biết thân phận của anh đấy chứ?"

Nhiếp Thiên Luật nhìn Mạch Khê, gật đầu một cái.

Mạch Khê hoàn toàn ngơ ngẩn, "Anh Thiên Luật, rốt cục sao lại thế này?

Hai người cùng nhau ba năm, sao anh còn giấu thân phận của mình với chị

ấy?"

Nhiếp Thiên Luật than nhẹ một hơi

rồi nhìn về phía Mạch Khê. Ánh mắt cô trong suốt, đầy vẻ nghi hoặc,

trong nháy mắt lại càng rõ ràng sự nghi hoặc đó.

"Sự việc thành ra thế này, tất cả đều là do một tay anh gây ra." Anh hơi cụp mắt, như thể vừa có một ngồi sao băng xẹt qua đôi mắt vậy, "Tiểu

Mạch Khê, em hẳn là rất rõ, sinh ra trong một gia đình giàu có có bao

nhiêu ‘thân bất do kỷ’, trách nhiệm phải gánh trên vai cũng rất nặng

nề."

Mạch Khê gật đầu, điểm ấy đương nhiên cô biết rõ.

"Vì trách nhiệm với gia đình rất nặng, lại đối mặt với chuyện tình cảm,

cũng cần phải cân nhắc nặng nhẹ." Trên mặt Nhiếp Thiên Luật thoáng hiện

lên vẻ bất đắc dĩ, "Gặp Đồng Nhan cũng là trùng hợp thôi, tính cách hợp

nhau nên ngay lần đầu gặp anh đã thích cô ấy. Đáng tiếc, anh đã phạm

phải sai lầm của đại đa số gia tộc giàu sang! Trong lúc yêu nhau, anh đã giấu không nói cho Đồng Nhan thân phận thật của mình, cứ như vậy cùng

cô ấy yên ổn sống chung ba năm."

"Hả?" Mạch Khê mở trừng hai mắt, anh ấy dối cô gái kia những ba năm cơ đấy.

"Cho đến gần đây, ba anh rốt cục cũng muốn một đám cưới môn đăng hộ đối, ép anh đi xem mặt. Đến lúc đó, anh mới biết, anh yêu Đồng Nhan rất sâu

đậm rồi. Mà trên thực tế, anh đã sớm coi Đồng Nhan là vợ mình..." Giọng

nói của Nhiếp Thiên Luật có vẻ vô lực.

"Vì thế...Anh đã nói thân phận của mình cho chị ấy, mà chị ấy lại cho

rằng ... anh lừa gạt chị ấy?" Điều kế tiếp, Mạch Khê cũng dễ dàng suy

luận ra.

Đám cưới môn đăng hộ đối, lại là môn đăng hộ đối! Mỗi khi thấy chuyện

này, Mạch Khê liền nghĩ ngay đến những ông vua thời phong kiến, hoặc

vương tôn quý tộc vì lợi ích của mình mà cưới hoặc gả cho một người có

địa vị tương xứng. Như vậy, vận mệnh cả đời sẽ thay đổi, hoặc là hạnh

phúc, hoặc là bất hạnh!

Đáng tiếc, xác suất của loại chuyện này thường là...bằng mặt chứ không bằng lòng, hạnh phúc có được quá ít ... quá ít!

Nhiếp Thiên Luật đau khổ mà gật đầu, hai huyệt thái dương hằn gân xanh cho thấy sự khổ tâm của anh.

"Em nghĩ, nếu anh thật sự yêu chị Đồng Nhan, vậy nhất định phái nói rõ

với chị ấy, để chị ấy biết được rằng anh thật sự yêu chị ấy. Nếu chị ấy

cũng thật lòng yêu anh, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh." Mạch Khê nâng tay vỗ nhẹ bờ vai anh, an ủi nói.

Cho tới nay, cô vẫn luôn cảm giác anh Thiên Luật giấu hình bóng một

người trong lòng. Thì ra đó chính là Đồng Nhan! Một người con gái thanh

tú như vậy, hẳn là tâm tư, lòng dạ cũng rất hồn nhiên, thánh thiện mới

có thể đánh cắp trái tim anh Thiên Luật.

"Sẽ như vậy sao?" Nhiếp Thiên Luật cười khổ, "Đáng tiếc, trong mắt Đồng

Nhan, chỉ còn một ý niệm như kiểu ‘bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng ba

năm’."

"Không đâu, anh không thử sao biết được." Mạch Khê vội vàng nói.

Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía Mạch Khê, bên môi mang theo ý cười ảm đạm, "Tiểu Mạch Khê, em rốt cục cũng trưởng thành rồi. Còn nhớ một lần anh

đã hỏi em, có dám dũng cảm yêu một lần không? Hiện tại, em đã rất dũng

cảm rồi!"

"Em?" Mạch Khê giật mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ba năm trước

đây. Đúng vậy, ba năm sau, cô thật sự dũng cảm hơn rất nhiều. Ba năm

trước, cô căn bản là không dám yêu người đàn ông kia.

"Anh Thiên Luật rất hâm mộ em." Nhiếp Thiên Luật nói lời tự đáy lòng,

nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mạch Khê thì anh cười cười, "Yên tâm đi,

không phải lo lắng cho anh. Anh biết tình yêu đó đối với mình quan trọng đến mức nào, anh sẽ tùy theo hoàn cảnh để giải quyết."

Mạch Khê lúc này đã yên tâm, gật đầu một cái, "Cố lên nha!"

Nhiếp Thiên Luật nâng tay vỗ nhẹ đầu cô, vừa muốn nói chuyện tiếp thì ...

Cách đó không xa truyền đến một tiếng ‘Rầm!’ chát chúa vang lên, như thể là có một vật gì đó rơi từ trên cao xuống, âm thanh rất nặng nề!

Không đợi Mạch Khê có phản ứng lại, bốn phía xung quanh đã như thể nổ

tung bởi tiếng kêu sợ hãi, tiếng chân chạy huỳnh huỵch, còn có cả tiếng

khóc của trẻ con nữa. Trong một chốc, cảnh tượng náo loạn vô cùng.

"Trời ạ..."

"Có người nhảy lầu!"

"Báo cảnh sát đi..."

"Xe cứu thương đâu?"

Mạch Khê cùng Nhiếp Thiên Luật cũng kinh hãi, không nói hai lời liền tiến đến xem.

Đám người nhanh chóng vây quanh tòa nhà ba tầng, vừa nãy đường phố vắng

là vậy, thế mà chỉ sau một chuyện bất ngờ đã lập tức t


XtGem Forum catalog