
i>
“Nhưng mà cha nuôi, con gái nhìn thấy rất rõ ràng nha. Bây giờ trong
công ty từ trên xuống dưới đều bàn tán xôn xao, nói rằng Mạch Khê có
quan hệ không hề đơn giản với ông chủ. Ai mà biết được họ có quan hệ đó
không. Con thấy, quan hệ đó không thể chỉ đơn giản là cha nuôi với con
gái nuôi đâu!” Fanny vừa nghĩ đến hành vi của Mạch Khê thì lần thứ hai
lại muốn sôi máu. Nếu nói chỗ dựa sau lưng cô là Lôi Dận thì việc cô
nàng kiêu ngạo như vậy cũng là dễ lý giải.
James cười đến khả ố, hôn Fanny ‘chụt’ một cái rồi kéo cô ta lại, “Bảo
bối, quan hệ giữa hai người đó không thể xem nhẹ, nhưng nói gì thì cũng
phải có chứng cớ. Chỉ cần con có chứng cớ, đừng nói là Mạch Khê, ngay cả Lôi Dận ăn trên ngồi trước, chỉ cần bắt được điểm yếu của hắn, con muốn hắn thế nào thì hắn sẽ như thế đó.”
Hai mắt Fanny sáng lên…
"Cha nuôi, ý cha là…”
“Con gái nuôi của ta thật thông minh, ta nghĩ có một số việc không cần
ta phải dạy chứ nhỉ?” James cười một cách thâm sâu, nhéo nhẹ chóp mũi cô nàng, “Con cũng biết cha nuôi đang đấu thầu một lô đất. Tên Lôi Dận kia luôn không để cho người ta đường sống. Ta nghĩ, lần này cũng có thể có
một cơ hội biến điều không thể thành thuận lợi dễ dàng!”
"Cha nuôi, cha sẽ đối phó với Lôi Dận?” Fanny hoảng sợ, “Nghe nói anh ta không lường được đâu, có bối cảnh xã hội đen, cha nuôi, cha…”
"Đứa ngốc, cho nên chúng ta nhất định phải tìm được điểm trí mạng của
hắn, như vậy mới có thể thắng được! Lần này chính là cơ hội cực tốt cho
chúng ta!”
Vẻ mặt James lại như thể không tán thành, “Về bối cảnh xã hội đen của
hắn, cha nuôi sẽ có biện pháp đối phó. Phải nói rằng, kẻ thù của Lôi Dận nhiều lắm, người đối phó với hắn đâu chỉ có mình ta. Đến lúc đó, ta sẽ
chỉ phải ra tay với hắn trên thương trường, còn về phần hắc đạo ắt sẽ có người nhận!”
Mẹ Fanny nghe vậy thì ít nhiều có điểm khiếp sợ…
"Đây là có ý gì?"
James lạnh lùng cười, "Hai người nghĩ, chỉ bằng năng lực của ta mà dám
đối đầu với Lôi thị sao? Sau lưng ta còn có một lực lượng hùng mạnh hơn, đấy mới là chủ lực tấn công Lôi Dận! Cho nên, Fanny…” Lão nhìn về phía
cô nàng, thần bí cười, “Phát hiện hôm nay của con rất tốt, tiếp theo
phải làm thế nào, chắc là con đã rõ rồi chứ?”
"Đương nhiên…" Fanny có chút chần chừ. Ban đầu cô ta chỉ muốn đối phó
với Mạch Khê, tuyệt đối không muốn động vào Lôi Dận, vì người đàn ông
này đã khiến cô ta động lòng…
"Fanny, bảo bối của ta, con phải nhớ kỹ, mọi thứ của con đều là do ta
cho, ngàn vạn lần đừng vì một phút nhất thời xúc động mà khiến ta phải
thất vọng. Nếu không…con chẳng còn gì đâu!” James như là nhìn thấu tâm
tư của cô ta, gằn từng tiếng dặn dò.
Fanny theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, “Con biết rồi…cha yên tâm!”
James vừa lòng gật đầu…
_______________
Gần như là trải qua sự huấn luyện ‘ma quỷ’, Mạch Khê tiến bộ càng lúc
càng rõ. Ba năm trước đây, ca khúc mới còn chưa thực sự được biết rộng
rãi, trải qua lần này có nhiều buổi biểu diễn, ca khúc từ ba năm trước
lại được hâm nóng trở lại, kéo về vô số fan ngày trước của Mạch Khê.
Ca sĩ trở lại sân khấu là một chuyện trọng đại. Nếu công ty chủ quản
không cử người đại diện nào, không có một kế hoạch phát hành nào thì lần trở lại cũng coi như một hồi thảm họa, chẳng những không thu được phản
hồi tốt mà hình tượng cũ có khi còn bị ảnh hưởng theo. Nhưng may mắn đã
có Ron làm người đại diện, có Jon sắp xếp kế hoạch, lần trở lại sân khấu này của Mạch Khê hoàn toàn thuận lợi.
Số lần Lôi Dận đến DIO tham gia hội nghị càng ngày càng nhiều, gần như
ngày nào cũng phải đến DIO kiểm tra một vòng. Nhưng chỉ có Mạch Khê
biết, mỗi lần hắn tới đều nhằm mục đích đón cô về lúc tan tầm. Cô phải
nài nỉ hắn mãi hắn mới đồng ý không cùng cô xuất hiện trước mặt mọi
người, mỗi lần đều là Lôi Dận đi trước, Mạch Khê ra sau.
Đối với việc này, Lôi Dận cực kỳ khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy như
đang yêu đương vụng trộm vậy. Có điều ngày ngày nhìn Mạch Khê vui vẻ,
hớn hở từ công ty đi ra, hắn cũng thấy thỏa mãn.
Sau khi giải tán hội nghị, trong phòng họp rộng lớn cũng chỉ còn lại Lôi Dận, Phí Dạ, Mạch Khê, Đàm Trử Quân và Đàm Trử Bách.
Mạch Khê hệt như thanh kẹo chảy, nằm rạp xuống bàn. Cô cảm thấy quá mệt
mỏi, có điều chỉ là thân thể, còn tâm lý thì vô cùng thoải mái.
Lôi Dận đang ngồi trên ghế Chủ tịch nhìn thấy bộ dáng trẻ con đó của cô, nhịn không được mà cười, đưa tay kéo cô vào lòng chỉ vì không nỡ để
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chạm vào mặt bàn lạnh băng.
Mạch Khê ngượng ngùng đẩy hắn ra, âm thầm trừng mắt với hắn một cái rồi
nhìn về phía Đàm Trử Quân, “Anh cả, ca khúc đã được đưa vào bảng xếp
hạng rồi sao? Em có thể xem qua số liệu chút không?”
Đàm Trử Quân cười cười, “Biết ngay đây là mục đích của em mà, những
người khác đều đi rồi, còn em thì cứ như kẹo cao su mà dính chặt ở đây.
Đây, cho em xem số liệu, đừng có ra ngoài nói lung tung đấy.”
“Cám ơn anh cả.” Mạch Khê ngọt ngào cười.
Lôi Dận ở một bên thấy vậy thì cực kỳ khó chịu, sắc mặt cũng tỏ vẻ u ám. Đàm Trử Bách thấy thế thì nở nụ cười mang ý vị thâm trư