Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322454

Bình chọn: 9.5.00/10/245 lượt.

a. Hồi lâu sau, cô vừa muốn nói gì đó, lại bị tiếng bước chân cách đó

không xa chặn lời lại. Dưới ánh trăng chiếu lên bóng dáng quản gia Hàn

Á, nhìn thấy hai người thân mật như vậy thì ông có chút giật mình.

Mạch Khê ngay sau đó tránh được bàn tay Thánh Trạch, liền đứng dậy, vẻ mặt hơi có chút kích động.

Quản gia Hàn Á thầm thở dài một

hơi, không nói thêm gì nữa mà chỉ hơi hạ thấp người, "Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh muốn gặp con, đi theo ta nào!"

Trong tim Mạch Khê không tự chủ được mà ‘thình thịch’ một tiếng, mãi sau mới có phản ứng lại.

Thánh trạch thấy thế cũng đứng dậy, ngay sau đó lại bị quản gia Hàn Á

ngăn lại,"Thời gian không còn sớm nữa , thiếu gia Thánh Trạch cũng nên

về nhà nghỉ ngơi đi."

Trong giọng nói lãnh đạm của Hàn Á rõ ràng mang theo ý tứ đuổi khách.

Thánh Trạch nhíu mày lại.

"Thánh trạch, giờ cũng khuya rồi, anh về đi." Mạch Khê nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà..."

"Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh không thích chờ lâu, đừng làm cậu ấy mất hứng." Quản gia Hàn Á nhẹ giọng nói bên tai Mạch Khê.

Mạch Khê vội vàng nhìn về phía Thánh Trạch, "Em không sao đâu, mai gặp lại nhé." Nói xong cô vội đi theo quản gia.

Lúc này ánh mắt Thánh Trạch đã u tối lại như màn đêm.

_____________________

Tràn ngập tòa thành là một loại hương vị khó nói thành lời.

Mạch Khê đi theo quản gia đến một tầng cao nhất của tòa thành. Khi đứng ở cửa phòng mới phát hiện ra, đây chính là nơi cô đã tới năm mười bốn

tuổi, cũng là nơi cô đã thấy cảnh máu me kia.

Quản gia đẩy cửa phòng ra. Nơi này vẫn rộng như thường, gian chính xa

hoa lại tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng. Chỉ thấy quản gia đi đến một chỗ

khác trong căn phòng, cung kính nói: "Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê

đã đến rồi."

Bên trong căn phòng không thấy có âm thanh gì cả, trong không gian ấy

chỉ thấy tiếng bước chân của Hàn Á. Chẳng bao lâu, Hàn Á đi tới bên cạnh Mạch Khê, nhẹ giọng nói:

"Vào đi thôi, Lôi tiên sinh đang đợi con." Nói xong, ông liền rời khỏi phòng, cũng tùy tay đóng cánh cửa lớn lại.

Luồng khí lạnh theo không gian rộng lớn mà chảy dọc gương mặt Mạch Khê,

trong lòng cô hồi hộp không ngừng, đi từng bước một về gian phòng đối

diện gian chính.

Cửa phòng hơi hé mở, bên trong ánh sáng chỉ nhờ nhờ, đến ngay cả ngọn

đèn thạch anh cũng chỉ hơi chiếu vầng sáng mơ hồ ở chỗ cửa phòng.

Mạch Khê đứng ở cửa, nâng tay lên, nhưng mãi lâu sau cũng không dám gõ

cửa. Cũng như cái đêm năm ấy, cô gần như vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh

vào năm mười bốn tuổi ấy.

"Vào đi!"

Từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp, nặng như

tảng đá đánh bay sự do dự của Mạch Khê, dường như là đã sớm biết cô đứng ở đó rồi. Mệnh lệnh truyền ra mang theo uy quyền không thể làm trái

được!

Giọng nói lạnh băng vẫn như quẩn quanh trong tai Mạch Khê, như là giọng

nói của ma quỷ làm Mạch Khê có chút hồi hộp. Dù sao cô cũng chưa bao giờ gặp cha nuôi một mình, theo bản năng cô cắn cắn môi, bàn tay nắm chặt

rồi lại chậm rãi buông ra, rốt cục cũng đẩy cửa ra.

Căn phòng rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Mạch Khê, ánh sáng mờ

nhạt le lói trong căn phòng tối tăm, cả phòng bị bao phủ bởi sắc u trầm

không giống với vẻ lộng lẫy như cung đình của tòa thành. Căn phòng tràn

ngập hơi thở lạnh lùng thuộc về riêng đàn ông, đồng thời cũng có chút áp lực khiến người khác hơi ngộp thở.

"Oành..."

Cánh cửa đằng sau Mạch Khê tự động đóng lại. Theo bản năng, cô quay đầu

lại nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, trái tim cũng bất giác ‘thình

thịch’.

Im lặng, không khí chỉ có sự im lặng nồng mùi chết chóc.

Mạch Khê dường như nghe được tiếng tim đập, từng chút, từng chút mãnh liệt đập vào tai cô, kéo theo cảm giác đau tức.

Đợi đến lúc thích ứng được với thứ ánh sáng trong phòng, cô mới nhìn

chung quanh một vòng, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang đứng lặng

trước cửa sổ. Thân mình cao lớn ấy che đến hơn một nửa ánh trăng ngoài

cửa sổ, khiến người ta có cảm giác áp lực vô cùng.

Ba mặt phòng toàn là cửa sổ, loại cửa sổ sát đất cũng rất nhiều. Hắn

đứng đối diện với vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết, bên tay trái là vườn hoa nhỏ

Mạch Khê và Thánh Trạch vừa tâm sự.

Mạch Khê theo bản năng liếm liếm đôi môi, tiến lên phía trước, nhưng

vẫn giữ khoảng cách xa với người đàn ông. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn

kia khiến cô bất giác nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói :

"Cha nuôi!"

Tấm cửa kính thủy tinh chiếu ra hình ảnh đôi mắt quá mức lạnh lùng, âm

trầm của Lôi Dận, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng lại càng thêm đẹp.

Ngay sau đó, hắn xoay người lại. Trong nháy mắt, Mạch Khê dường như nhìn thấy quỷ satan bước ra từ địa ngục.

Biểu cảm lạnh lùng của cha nuôi làm người ta thấy ớn lạnh, mà loại lạnh

này như có thể đào sâu vào xương tủy, tựa như đang giữa mùa hè oi bức mà chui vào hang lạnh lẽo.

Lôi Dận quay người ngồi trên ghế salon, màu đen của ghế da cùng với hắn như hòa vào thành một.

Hắn không có chút giấu giếm ánh mắt đánh giá Mạch Khê, tựa như đang xét

duyệt một tác phẩm nghệ thuật. Hai cánh tay rắn chắc của hắn khoát lên

thành ghế, thân mình cao lớn được che khuất


The Soda Pop