
ắn. Cô không khỏi chán nản, hắn là cha nuôi của cô mà cô
lại nhìn hắn đến ngây ngốc.
Từ căn phòng này có thể nhìn thấy hết cảnh trong vườn! Là Thánh Trạch ôm cô.
"Cha nuôi, con..."
"Chia tay!" Lôi Dận không đợi cô nói xong liền ra mệnh lệnh chỉ với hai chữ ngắn gọn.
"Gì ạ?" Mạch Khê sửng sốt, trong đôi mắt đơn thuần nổi lên sự nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lạnh lùng của người đàn ông.
Lôi Dận nhìn cô không hề chớp mắt, cái nhìn quá mức bình tĩnh, không lộ
ra chút biểu cảm cùng suy nghĩ của hắn, chỉ thấy đôi môi hắn hơi mím
lại, gằn từng chữ:
"Từ ngày mai trở đi, không được phép có quan hệ gì với nó nữa!"
Mạch Khê nghe vậy thì giật mình sửng sốt. Hồi lâu, cô đột nhiên đẩy hắn
ra, đứng dậy, giọng nói tuy không lớn nhưng tràn ngập vẻ nghi kỵ...
"Cha nuôi, con đã mười tám tuổi rồi. Thánh Trạch đối với con rất tốt,
hơn nữa, căn bản là anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của con."
Lôi Dận không chút để ý, nhíu mày nhìn về phía cô, đôi đồng tử băng lãnh rõ ràng thấy vẻ bất mãn, "Ta cho phép con đứng lên sao?" Tựa như một
đại vương, hắn cực kỳ bất mãn với sự phản kháng của người con gái.
Mạch Khê không thể tin mà nhìn hắn, như là nghe lầm. Tuy cô ít nhiều
biết được cha nuôi không thích Thánh Trạch, nhưng lại không thể ngờ được cha nuôi sẽ đưa ra yêu cầu này. Đây là chuyện của cô, dù hắn là ân nhân của cô, nhưng là cha nuôi cũng không thể cưỡng chế kiểu này. Hơn nữa,
thái độ của cha nuôi cực kỳ quái lạ.
Lôi Dận đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất hết cả ánh trăng.
Mạch Khê cả kinh, theo bản năng lui về phía sau. Lôi Dận từng bước từng
bước tới gần. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm Mạch Khê sợ hãi, thậm chí cô nhìn thấy đôi mắt hắn ngày càng u trầm.
Cuối cùng lưng cô chạm vào cửa kính thủy tinh, tình cảnh cùng đường này
khiến cô vô cùng sợ hãi, mà cảm giác lạnh lẽo phía sau làm thân thể cô
phát run. Cho đến khi... người đàn ông dang hai cánh tay ra, lần thứ hai vây cô trong phạm vi thuộc về riêng hắn.
Hương nước hoa càng thêm nồng đậm, tản ra sự nguy hiểm.
Hắn cúi đầu xuống, chóp mũi anh tuấn gần như gần sát đến cô, khiến cô có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt lạnh tanh của hắn. Không phải như vậy !
Hắn là người cô tôn kính nhất mà !
"Cha nuôi!" Giọng nói Mạch Khê như đang nức nở, cô biết cha nuôi nhất định đang không vui.
"Nuôi con lớn như vậy, không phải để con phản kháng ta!"
Giọng nói lạnh thấu xương của Lôi Dận cất lên ngay bên môi cô. Ngay sau
đó, một bàn tay hắn tiến vào váy cô, đặt ngay trên cánh hoa kiều diễm;
cảm giác mơn mởn, đàn hồi dưới lòng bàn tay khiến khóe môi hắn cong cong tà mị, lạnh lẽo như ma quỷ bước ra từ địa ngục.
"Thân mình con cứ căng cứng như vậy, không biết chừng làm ta càng nhanh
muốn chiếm lấy hoặc nổi điên ...." Hắn đột nhiên kề sát bên tai cô, hơi
lạnh lập tức thông thấu vào trong tai cô.
Mạch Khê đột ngột mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt diễm lệ cũng hóa trong
suốt, tái nhợt, ngay cả cánh môi như hoa cũng run nhè nhẹ.
Cô tình nguyện nghĩ là mình nghe nhầm!
Nhìn thấy khóe môi cong của cha nuôi, cô hoàn toàn không thể tin được
chính hắn lại nói câu đó. Không! Trong ấn tượng của cô, cha nuôi không
phải là người như vậy!
Nhưng chính là lời chính miệng cha nuôi nói ra làm cô kinh hãi vô cùng,
thậm chí, bàn tay to lớn của hắn còn không chút e dè mơn trớn da thịt
cô, giống như...
"Không!"
Mạch Khê muốn giãy dụa, lại bị Lôi Dận giữ càng chặt hơn, lồng ngực rắn
chắc như cẩm thạch của hắn làm cô muốn chạy thoát cũng không nổi.
"Sao, sợ ư?"
Nụ cười lãnh đạm không chút tình cảm của Lôi Dận chiếu vào mắt cô, bàn
tay hắn chậm rãi vuốt ve làn da mịn màng của cô, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng...
"Năm tám tuổi, cả người con đều là vết thương, nhưng không ảnh hưởng gì
đến dung mạo. Mười hai tuổi, lần đầu tiên con học bơi, nụ hoa chúm chím
như anh đào rất đáng yêu; không thể không thừa nhận dáng người con rất
khá. Mười bốn tuổi, thân mình con như trái anh đào, ngây thơ mà lại hấp
dẫn. Bây giờ, tiểu Mạch Khê của ta đã trưởng thành, cũng đã mười tám
tuổi, ta thật muốn nếm thử trái đào này mùi vị có ngon như ta tưởng
tượng không!"
Hắn phá lệ nói một tràng dài, lời nói vẫn lạnh băng, thậm chí ngón tay
hắn còn tham lam viền theo đôi môi cô, cánh môi hồng nhuận, sáng bóng
phản vào đôi mắt hắn càng thêm nồng đậm hơn.
Mạch Khê hô hấp dồn dập, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Từ năm tám tuổi đến mười tám tuổi... Khuôn mặt cô càng tái nhợt đi, cả người nhẹ bâng tựa như lá cây bay trong gió lạnh.
Cô vốn thông mình nên lập tức hiểu được. Thì ra, bao nhiêu năm như vậy,
cô vẫn sống trong sự giám sát. Trong cả quá trình trưởng thành, đôi mắt
xanh biếc này của cha nuôi luôn luôn dõi theo cô, ngay cả thân thể cô
cũng không bỏ qua.
Hắn nói về cô hoàn toàn đúng. Chứng tỏ, mỗi một tấc trên thân thể cô hắn đều vô cùng quen thuộc.
Ngón tay trên môi cô như mang theo hơi lạnh mơ hồ, mặt khác vây chặt lấy cô, bàn tay to kia vuốt ve thân mình đã trưởng thành của cô. Lôi Dận
như đang thể nghiệm thân thể tươi trẻ ở cái tuổi mười tám, như đang lấy
chính thâ