Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324811

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

u Thiên Hoành những thứ như, "Thiên Hoành à, con phải tạo mối quan hệ tốt với Tiếu Ngu, hắn cần gì con phải cố gắng giúp hắn" "Thiên Hoành à, nghe nói Tiếu Ngu XXX rồi, con nhanh giúp hắn đi" "Thiên Hoành à. . . . . ."

Có lúc Phương Thiên Hoành muốn hỏi lão gia một câu: Cha đến tột cùng là cha con hay là cha của Tiếu Ngu?

Nhưng Phương Thiên Hoành sờ sờ đầu óc của mình, hắn không dám, hắn sợ cây gậy Phượng Hoàng trong tay lão gia. Từ nhỏ đến lớn, có ông trời làm chứng, số lần anh em của hắn bị đánh còn nhiều hơn số lần hắn ăn cơm, thật lòng đó là một ám ảnh khó quên!

Dĩ nhiên, không những Phương Thiên Hoành, còn có cục trưởng Trần cũng nhận được điện thoại.

Lão Thẩm vẫn ở trước giường bệnh canh chừng mẹ Tô, một lúc sau, mẹ Tô tỉnh lại, bà nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Tiếu Ngu, sao con lại ở chỗ này?”

Lão Thẩm đứng dậy rót cho bà một ly nước ấm: "Tô Tô bận đi học, con không có báo cho cô ấy biết chuyện này, một lát cô ấy tan lớp, con sẽ đón cô ấy tới đây. Mẹ, Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mẹ lại ngất xỉu ở trong nhà? Bác sĩ nói do mẹ bị kích động, Dẫn đến huyết áp tăng cao đột ngột."

Mẹ Tô cúi đầu uống nước, cười hai tiếng nói: "Đừng nghe bác sĩ nói bậy, do mấy ngày nay quá mệt mỏi. Phải lo sửa sang lại nhà cửa, ném hết tất cả đồ đạc của ông ấy ra đường. . . . . ."

Lão Thẩm cũng không muốn làm mẹ Tô khó chịu, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với bà.

Tô Quốc Quân về đến nhà, thở hổn hển, giống như lạc mất ba hồn bảy vía. Tô Mạn thấy không khỏi giật mình: "Cha, đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Quốc Quân ngẩng đầu lên, nói lắp bắp: "Mẹ cả con té xỉu bất tỉnh, bà ấy sẽ không chết chứ?" Hắn kể chuyện đi tìm mẹ Tô, chuyện đòi bà phải “Bồi thường” cho hắn một trăm vạn, nói hết cho Tô Mạn nghe.

Tô Mạn im lặng một hồi, sắc mặt rất lạnh: "Cha nói ngay khi thấy mẹ cả té xỉu cha liền chạy đi?"

Tô Quốc Quân gật đầu: "Khi cha đi cũng không có ai thấy, Tiểu Mạn, con nói xem mẹ cả của con có xảy ra chuyện gì không? Lỡ như đến giờ bà ấy vẫn chưa tỉnh lại thì biết làm thế nào?"

Từ đáy lòng Tô Mạn khinh bỉ người đàn ông này: Ông cho rằng không ai nhìn thấy thì không người nào đoán được là do ông làm sao? Nhưng thực tế cô lại an ủi Tô Quốc Quân nói không có chuyện gì, mẹ cả bị cao huyết áp cũng không phải là chuyện lạ.

Tô Quốc Quân thở dài một hơi: "Nếu không phải là do Thẩm Tiếu Ngu rút vốn không chịu đầu tư, làm hại cha nợ nầng chồng chất, không dám đến công ty, còn phải lẫn trốn chủ nợ, thậm chí em trai con cũng lỡ chuyện du học, nếu không vì những chuyện đó cha lại đi làm khó dễ mẹ cả của con sao?"

Là do ông không có bản lĩnh, Tô Mạn quét mắt nhìn ông một cái, giọng nói tỉnh táo: "Cha, việc đã đến nước này, cha phải cố gắng tỉnh táo, chắc chắn em gái sẽ đến đây hỏi tội cha, cha phải kiên định lập trường của mình. Chuyện mẹ cả ngất xỉu không phải là do cha cố ý, sau đó nói xin lỗi bọn họ, nếu như bọn họ không chấp nhận cũng không sao. Quan trọng nhất là. . . . . ." Cô nhìn Tô Quốc Quân một cái, "Dùng một trăm vạn đổi tự do và sức khỏe cho mẹ cả. Nếu như cha vẫn tiếp tục dây dưa, thỉnh thoảng sẽ làm bà kích động mà ngất xỉu, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, cha nói có đúng không? Kiên định một điểm này, bọn người đó chắc chắn sẽ lòi tiền ra ngay!"

Nhìn thấy Tô Quốc Quân chần chờ, Tô Mạn cười cười: "Dĩ nhiên, nếu như cha không muốn làm người tuyệt tình thì cũng được, không quan trọng, một nhà bốn người chúng ta có thể đi mướn phòng trọ giá rẻ, em trai không đi du học cũng được, mặc dù mai một tài năng âm nhạc của nó cũng có chút đáng tiếc, mẹ bệnh. . . . . . Thôi, dù sao thì có trị hay không cũng như nhau. Quan trọng là từ giờ phút này một nhà bốn người chúng ta có thể quang minh chính đại sống cùng nhau."

Sau khi nghe xong, Tô Quốc Quân vừa cảm động vừa đau lòng, càng thêm quyết tâm chăm sóc Tô Man, chăm sóc gia đình này thật tốt.

Tô Mạn đi đến phòng của em trai, hắn đang đánh đàn, ngón tay hắn thon dài lướt trên phím đàn trắng đen thật linh hoạt, tiếng nhạc giống như nước chảy mây trôi chui vào trong tai. Tô Mạn cười dịu dàng: "Rất hay."

Tô Hàng ngừng lại, nhìn chị gái một cái, ánh mắt trống rỗng : "Chị, chị làm sao vậy? Ai ăn hiếp chị?" Đồng thời vươn tay vuốt lung tung.

Đúng vậy, hắn không nhận ra, Tô Hàng không nhận ra. Hắn là một thiên tài âm nhạc, sao có thể để hắn học ở học việc Lung Á trong nước? Vì sao em cô phải chịu thiệt thòi như vậy? Cổ họng Tô Mạn căng thẳng, sau đó rất nhanh hít sâu, điều chỉnh tốt tâm tình, đi tới bên cạnh Tô Hàng, kéo tay của hắn nói: "Không có việc gì, chị chính là muốn nghe Hàng Hàng đánh đàn thôi, Hàng Hàng nhà ta thật là giỏi!" Nói xong cô nhẹ nhàng véo vào khuôn mặt của em trai.

Tô Hàng đỏ mặt, hắn vươn tay lên mặt của Tô Mạn, nhỏ giọng nói: "Chị, có em ở đây, không ai có thể ăn hiếp chị. Cha mẹ cũng không được!"

**

Tiểu Phương dẫn Tô Hoa đi bệnh viện, nghe nói mẹ vào bệnh viện, Tô Hoa cũng muốn phát điên lên rồi, vừa đến bệnh viện liền hung hăng đánh Lão Thẩm ba quyền, giận giữ nói: "Anh là tên khốn kiếp, tại sao không báo cho em biết sớm!"

Mẹ Tô khuyên ca


Polaroid