
han thở cái gì? Khẳng định là chuyện có liên quan đến Lão Thẩm nhà cậu."
Tô Hoa uống một hớp trà sữa, nuốt xuống: "Ừ, đúng là có chút chuyện." Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Bạch, nghiêm túc nói: "Bà cô à, mình bị Lão Thẩm cưỡng hôn! Càng thần kinh hơn chính là, mình thế mà bất động mặc cho anh ấy cưỡng hôn, lại còn rất hưởng thụ!"
Lời vừa nói ra, Tiểu Bạch nhất thời hóa đá, nửa ngày chẳng thể thốt ra được chữ nào, trong đầu như con quay đang chuyển động, cuối cùng rơi xuống đất, "oanh" —— một tiếng, cô xấn tới, hai mắt phát sáng: "Cậu, cậu động lòng xuân rồi! Chúc mừng chúc mừng, lấy. . . . . ."
Một câu"Lấy bao lì xì ra đây" còn chưa kịp thốt lên, miệng đã bị người ta nhét vào một miếng bánh ngọt.
Trên đường trở về, Tô Hoa một mực mặc niệm mình không phải "động lòng xuân" giống như Tiểu Bạch nói, đáng tiếc đáp án còn chưa nghĩ ra, chuyện lại có biến hóa.
Tô Quốc Quân đến trường học, thực buồn cười, nguyên nhân lại là "Tạ ơn" .
Ông nói, con gái à, cảm ơn bạn của con đã tài trợ, ta mới có thể tạo điều kiện cho em trai con đi nước ngoài học, về sau nếu nó có thể thăng quan tiến chức, nhất định sẽ không quên ân tình của người làm chị như con. Nói xong, còn rất từ ái vỗ vỗ vai Tô Hoa.
Tô Hoa cau mày: "Bạn nào? Nam hay nữ vậy?" Thế nhưng lại cho Tô Quốc Quân tiền, trong số những người mà mình biết. . . . . . có nhân vật như vậy à?
Tô Quốc Quân khẽ mỉm cười: "Cô ấy không nói cho ta biết tên, nhưng mà thoạt nhìn thì có lẽ là khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, rất xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng tế nhị, còn bảo là biết con vì tiền nên mới gả cho con rể nên cũng hiểu chỗ khó xử của con. Ai. . . . . ."
Ông ta còn chưa nói xong, sắc mặt của Tô Hoa bỗng tối sầm lại. Cô bỏ mặc Tô Quốc Quân đang thao thao bất tuyệt, nhanh chóng xoay người, nhảy lên một chiếc taxi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ngồi Taxi từ trường học đến khách sạn chỗ Tằng Lão đang ở không quá 30 phút, nhưng Tô Hoa lại tốn hơn một giờ, vì cô còn ghé qua ngân hàng một chuyến. Cô có một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó còn chút tiền, là do những năm này đã để dành được. Bao gồm sinh hoạt phí mẹ cho, tiền công đi làm thêm, còn có tiền lì xì, học bổng ..., vài khoản linh tinh cộng dồn vào, cũng được mấy chục vạn. Cô vẫn chưa từng động qua, hôm nay nhân viên ngân hàng hỏi cô có lấy hết toàn bộ ra không, cô thật có chút không nỡ. Tô Quốc Quân là một tên phá của, con gái của ông, Tô Hoa vốn cũng chẳng có khái niệm gì về quản lý tài sản, có thể để dành được nhiều như vậy cũng thật không dễ dàng.
Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Vâng, lấy ra toàn bộ giúp tôi!" Đồng thời còn đập tay lên quầy một cái, dọa cho người phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn liếc trộm cô sợ đến nhảy dựng lên, bộ dạng nhìn như muốn khinh bỉ nhưng lại không dám.
Thật đau nha.
**
Ở công ty Lão Thẩm, trợ lý Tiểu Trần đang thu dọn tài liệu sau một ngày làm việc, ấp úng nói: "Ông chủ, còn có một chuyện, tôi cảm thấy ngài nên biết."
Lão Thẩm để chuột xuống, chuyển ánh mắt qua người Tiểu Trần: "Nói đi."
Tiểu Trần thở gấp nói: "Là như vậy, không phải ngài bảo tôi chú ý tài khoản của cha vợ ngài Tô tiên sinh sao? Hôm nay có 30 vạn không rõ nguồn gốc chuyển vào, tôi đã kiểm tra qua, hình như tài khoản gửi tiền là . . . . ."
Lão Thẩm nhanh chóng đứng lên, cầm áo khoác bước vội ra ngoài, gần đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Tiểu Trần một cái: "Dừng mọi trợ giúp cho Tô Quốc Quân!"
Nhìn bộ dạng "bạo phát" của ông chủ, Tiểu Trần thay vị kia chảy mồ hôi lạnh.
**
Trong một căn phòng ở khách sạn, nhiệt độ từ máy điều hòa phả ra rất cao, Hàn Tâm cởi quần dài, lộ ra đôi đùi trắng nõn, ở đầu gối bên chân trái còn đang quấn vải màu trắng, hôm nay đi lại suốt một ngày, chân có chút đau. Cô định mở băng ra, lại nghe thấy chuông cửa liên tục vang lên.
Cô cẩn thận mặc quần vào, đi tới mở cửa. Thấy người đang đứng ở ngoài, cô nhếch miệng cười một cái: "Cô đã đến rồi à." Bộ dạng không hề có chút ngạc nhiên nào.
Người đang đứng ngoài cửa chính là Tô Hoa, cô còn đang mang theo một túi sách lớn, nhìn qua có vài phần bộ dáng của học sinh.
Tô Hoa hỏi: "Có thể vào không?" rồi tự động bước vào.
Cô để túi lên bàn trà, quay đầu lại, mỉm cười: "Xin đóng cửa giúp, cám ơn!"
Hàn Tâm chưa từng thấy qua một cô gái nào ý nhị như vậy, nhưng vẫn bảo trì khí dộ, đóng cửa lại, sau đó nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Muốn uống trà nóng hay là nước trái cây?" Cô biết rõ lý do cô gái nhỏ này đến đây, cũng chính vì biết rõ nên không có chút lo lắng, cũng càng thêm ung dung.
Trước khi đến gặp Tô Quốc Quân, cô cũng hiểu đôi chút về trạng huống hôn nhân của Tiếu Ngu, sau khi gặp ông ta lại càng thêm tin rằng: Tiếu Ngu tiêu tiền để mua một cô gái. Điều này khiến lòng Hàn Tâm dấy lên một nỗi kỳ vọng mãnh liệt: nếu như cái anh cần chỉ là một người vợ, một một cuộc hôn nhân, như vậy vì sao người đó không thể là cô? Hơn nữa so sánh với cô gái nhỏ này, cô tin tưởng mình càng thích hợp với Tiếu Ngu hơn.
Tô Hoa nở nụ cười: "Chị Hàn, ngồi xuống đi, nếu như tôi muốn uống nước thì chỉ đến cửa hàng là được rồi, đâu cần phải tới đây?"
Chờ Hàn Tâm