
hỏi lo lắng bất an. Hơn nữa bởi vì đây là lần đầu tiên cô học cách để yêu một người, kỹ thuật cùng lý thuyết đều có thiếu sót, thỉnh thoảng cô cũng có chút hoảng hốt? Giống như xế chiều hôm nay, cô rất khẩn trương, luống cuống tay chân cúp điện thoại, sợ rằng một giây kế tiếp sẽ nghe âm thanh của Lão Thẩm phát ra từ trong điện thoại, tương tự như "Em yêu, mau tới đây" thật là dâm loạn a. . . . . . Khụ khụ, hình như đề tài có chút sai lệch. Tô Tô chỉ là muốn biểu đạt: Lão Thẩm thúi, sao anh không nói sớm một chút!
Vì vậy, đáp lại lời tỏ tình chân thật của Lão Thẩm chính là một quả đấm, “Tô gia hữu quyền”.
Vuốt mặt của mình, Lão Thẩm ngu đần cười đến bất đắc dĩ, dáng vẻ chính là vừa cười khúc khích vừa muốn khóc. Dĩ nhiên, bị quất một roi sau đó còn bị đánh một quyền, thú tính Lão Thẩm bộc phát ra, hắn chợt đem Tô Tô giam cầm tại phía dưới của mình, trực tiếp lượt bỏ phần dạo đầu. Bằng động tác nhanh nhất, cởi bỏ quần áo, sau đó tách bắp đùi của Tô Tô ra, gác ở trên vai của mình, đồng thời eo ếch dùng sức, ngang nhiên nhất, trực tiếp nhất đi vào.
Tô Tô la hét, dùng sức níu lấy tóc của hắn, trong đầu lại nhớ một chuyện khác, vừa hối tiếc vừa thống hận. Còn muốn nói điều gì, nhưng Lão Thẩm tấn công thật sự là quá đột ngột lại quá nhanh. Cô nhất thời khinh thường, có thể gây thành bị kịch của “Đại di mụ”.
Lão Thẩm thúi, lần sau em nhất định khảo nghiệm anh đến chết đi sống lại, còn chìa khóa sẽ ném vào trong suối nước nóng, xem anh còn dám không đàng hoàng!
Trước khi mất đi lý trí, Tô Tô âm thầm thề trong lòng.
**
Hai vợ chồng ở trong phòng đại chiến vài vòng, trải qua ngày đêm điên đảo, sống cuộc sống mơ mơ màng màng, đói thì ăn, ăn no tái chiến. Về phần chiến cái gì, vậy thì nhìn hai người hăng hái rồi nói, lúc vui đùa thì chơi trò giam cầm, dĩ nhiên bị trói phải là Lão Thẩm —— Mặc dù hắn thường xuyên có thể tự cởi trói, nhưng hắn vẫn là cực kỳ phối hợp, mỗi lần cũng không có chủ động cởi ra. Ừhm, về điểm này có thể coi là người chồng mẫu mực, đánh giá cao năng lực của hắn.
Hôm nay, thời điểm hai người đang ngâm ở suối nước nóng bàn bạc xem sẽ chơi trò gì, thì phục vụ khách sạn đi tới nói có khách đến thăm. Không nghĩ tới khách đến thăm chính là Đỗ lão gia cùng Đỗ Tử Lan.
Tô Tô từ trong nước chui đi ra, phun nước nóng vào mặt Lão Thẩm, cô thở dài nói: "Mỗi lần em nghe đến tên người phụ nữa đó đều nghĩ ngay đến bao tử thúi, anh nói xem Đỗ lão gia rốt cuộc là có bị mù chữ hay không, còn nữa người phụ nữ kia bao tử thúi nhiều hay thúi ít? Rõ là. . . . . . Quá đáng thương, thật muốn khóc a?"
Lão Thẩm bị khi dễ đã thành thói quen, hắn bình tĩnh mà lấy khăn lông lau sạch chất lỏng trên mặt, sau đó nâng cái mông Tô Tô giúp cô leo lên.
Tô Tô nổi giận: "Lão Thẩm thúi, con mẹ nó anh lại ăn đậu hủ của em! Chỉ cách có ba bậc thang, giúp cái gì mà giúp! Chân em đứng cũng không yên rồi đây này. . . . . ."
Cha con Đỗ thị đang ngồi chờ ở đại sảnh vô cùng rõ ràng mà nghe hết lời nói này, hai người giống như bị điện giật, cố gắng bình tĩnh cũng vô ít. Đỗ lão gia dĩ nhiên là lắc đầu không ngừng, Đỗ Tử Lan buồn bã thở dài: Tại sao trên thế giới này lại có thứ con gái ngoại tộc như cô ta vậy?
Hai vợ chồng mặc quần áo mặc thật lâu, lại đang trong phòng thay đồ đùa bỡn một lát, chờ lúc đi ra, nhìn thấy cha con Đỗ thị, Lão Thẩm vô cùng giật mình nói một câu: "Các người vẫn còn ở đây àh? Tôi cùng Tô Tô muốn đi ăn cơm tối. . . . . . Đỗ lão gia, thật ngại quá, tối nay xin mời trở về đi”.
Thật là quá đáng, chờ đợi nhiều giờ thế nhưng đổi lấy là một câu không khách khí của hắn. Đỗ lão gia ở thành phố Thượng Hải này dầu gì cũng có chút mặt mũi, nếu mà hôm nay chấp nhận ảo não đi về, về sau người khác sẽ nói thế nào? Đỗ lão gia, lập tức nổi giận: "Thẩm Tiếu Ngu, hôm nay tôi cố ý đưa Tử Lan tới đây xin lỗi hai người, thái độ của cậu như vậy là sao? Ngày xưa khi cha cậu còn sống, ông ấy cũng không dám đối với tôi như vậy! Cậu trẻ tuổi, làm việc đừng quá tuyệt tình, nể mặt cậu mà cậu lại không muốn tôi khuyên cậu nên biết điều một chút thì tốt hơn."
Tô Tô liếc mắt ra hiệu cho Lão Thẩm: Lên mặt cái gì, người lớn nói, anh còn không mau trả lời, phải lễ phép một chút!
Lệnh của bà xã không thể cãi, Lão Thẩm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, nhìn Đỗ lão gia một cái: "Đỗ lão gia, tuổi của chú cũng gấp hai lần chúng cháu, nên càng thêm hiểu đạo lý hơn, thế nào cũng không biết, nói xin lỗi nên dùng thái độ như thế nào sao?"
Một lão già lại bị một thanh niên dạy dỗ, trong nhất thời Đỗ lão gia chết đứng tại chỗ, ông cười lạnh kêu Đỗ Tử Lan đem đồ vật lấy ra: "Thẩm Tiếu Ngu, đừng nói với tôi anh tới Thượng Hải chỉ đi du lịch, cha anh nhờ tôi giữ di chúc cho ông cũng vài chục năm rồi, cuối cùng cũng đã tới lúc công bố, anh cũng là dụng tâm thôi? Muốn chứ? Vậy thì tôi yêu cầu anh thu hồi vẻ kiêu căng ngạo mạn đó lại đi!"
Lão Thẩm chậm rãi xoay người, vẻ mặt không rõ.
Khách sạn Ôn Tuyền nơi Lão Thẩm ở này, cung cấp không ít phục vụ thân thiết cho vợ chồng mới cưới, ví dụ như về phương diện nấu ăn chẳng hạn.