
hấp bút ban Ti Lễ cung kính khom mình, có vẻ hết sức ân cần:
“Thái Hậu đang làm công khóa(giờ tụng niệm) trong Phật Đường, Vương gia cứ khoan thai mà ngồi đây, nô tì sẽ kêu người đi bẩm trình Thái Hậu.”
“Dự Thân Vương gật đầu, hỏi:
“Hoàng Thượng đâu?”
Hoàng Thượng vừa mới ngủ ạ. Ôi chao, vị tiểu chủ nhân này quả thực khó chiều, lăn qua quật lại mãi làm mấy bà vú cũng vật vã mồ hôi, sau cũng vẫn phải nhờ cậy đến Thái Hậu, mới dỗ được ngủ. Cái cổ họng bé xíu kia mà khóc đúng là vang dội, lão thái phó cũng đã nói, tương lại Vạn Tuế gia chúng ta nhất định sẽ là một vị đế vương uy phong lẫm liệt, kinh chấn thiên hạ.”
Mới ngồi chốc lát, đã nghe có âm thanh vang lên từ trong mành sổ, rồi tiếng áo váy lướt sàn sạt, một làn hương khí đạm nhạt quen thuộc đột ngột bay tới.
Chàng đứng dậy hành lễ:
“Thần kính gặp Thái hậu.”
“Vương gia không cần đa lễ, mời ngồi.”
Cánh tấm mành, cũng nghe có một giọng nói dịu dàng. Chàng thân là Nhiếp chính Vương, cư cách cao quý, mà vị Thái hậu trẻ tuổi này thường ngày cũng không nhân lễ của chàng, thậm chí thái độ còn vô cùng khách sáo.
Nhóm nội quan đều lui cả ra ngoài, chàng đem toàn bộ từng việc từng việc một của buổi nghị triều hôm nay mà tấu lên, cách mành, chỉ thấp thoáng thấy nàng thân vận đồ tang trắng thuần một màu, lại không khỏi cụp mắt xuống. Bơit vì tiên đế băng hà còn chưa qua một năm, cho nên cả hoàng cung đều mang tang phục. Mà cái bóng trắng thuần kia, chẳng khác nào một đóa hoa đổ quyên bên rèm, không dính chút son phấn bụi trần, nhưng lại rực rỡ nở trong tầm mắt.
Một vài sự kiện triều chính đã tấu xong, có một khoảng lặng ngắn ngủi, nàng chợt hỏi:
“Sao hôm nay ngài đến muộn thế?”
Chàng hơi chần chừ:
“Hôm nay phải cùng mấy vị nội thần bàn bạc công trình thủy lợi . . .”
Một câu còn chưa nói xong, bỗng thấy nàng tha thướt đứng dậy, vươn cánh tay trắng nõn mà vạch tấm mành lên. Chàng không nói gì, chỉ đứng lên, im lặng lùi về sau mấy bước. Nàng chầm chậm đi tới trước mặt chàng, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp:
“Lệ Nhi khóc cả nửa ngày, vừa mới ngủ, ngài không muốn nhìn nó một cái sao?”
Tiểu Hoàng Đế vừa mới đầy tháng ở trong noãn các phía đông, đang say giấc trong nôi, tã lót bao bọc thế nhưng lại là loại vải bố trong dân gian, chính là do Như Sương tự mình mệnh nội quan lặng lẽ đến hỏi mấy gia đình nghèo khó xin về, sau khi đưa vào cung thì chưng qua ba lần phơi ba lần, sau đó lại tự tay thêu một cái đường mối ghép, trông chẳng khác nào mấy thứ đồ sơ sinh rẻ tiền trong thiên hạ. Chỉ khác một điều là, bên ngoài cái tã lót dân gian ấy lại được đắp một chiếc mền gấm dệt kim tuyến hoa văn rồng vàng nho nhỏ, đây là vật dụng của Hoàng Đế, trong thiên hạ nào có tôn quý được đến thế.
Ước chừng là ấm quá, khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé đỏ bừng, chàng bất tri bất giác nở một nụ cười, vươn tay muốn kiểm tra khuôn mặt đứa bé xem thế nào, lại sợ tay mình lạnh, làm nó giật mình tỉnh giấc.
Như Sương đứng ở bên người chàng, khẽ giọng nói:
“Thật là nhẫn tâm . . . tới nông nỗi ngày hôm nay rồi, vậy mà còn không chịu lo liệu tính toán gì cho hai mẹ con ta cả.”
Bộ dạng chàng dường như là sợ hãi cả kinh, từ từ đứng dậy, nhìn nàng.
Nàng bật cười:
“Đừng nhìn ta như vậy, Ngô Chiêu Nghi ngày hôm trước hạ sinh con trai, chàng lại phái người tráo một đứa con gái sơ sinh rồi đưa ra cung, chuyện như vậy, lừa gạt kẻ khác còn được, chẳng nhẽ còn đòi giấu giếm cả ta?”
Chàn nhíu mày song có vẻ nhẫn nhịn:
“Đó là con của Tứ ca.”
“Giữ nó lại, chính là mầm họa.”
“Không được!”
Chàng chợt đột phát:
“Ta không thể!”
Giọng nói hơi to, kinh động đến thân hình sơ sinh trong nôi giật thót một cái, bỗng “oa” một tiếng khóc òa lên.
Nàng ôm lấy đứa bé, một mặt vừa vỗ về, một mặt trừng mắt nhìn chàng:
“Vì Lệ Nhi, không thể giữ lại cái mầm họa kia được.”
“Không được!”
Sắc mặt chàng đã âm u đáng sợ:
“Mộ Như Sương, nếu cô dám làm cái chuyện đó, từ đây về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Cô buông rèm chấp chính một ngày, ta liền không bước vào triều nửa bước.”
Như Sương cười phì, dần dần cũng dỗ đứa đứa bé ngủ lại, bấy giớ mới khẽ quở trách:
“Nhìn cái dáng vẻ của chàng kia, chẳng khác nào muốn ăn thịt người ta. Động tí là lại cứ cáu kỉnh giận giữ, thật nhẫn tâm. Chàng nếu mà quẳng gánh trách nhiệm, cả cái triều đình to như vậy, ngàn lời vạn chữ, bảo người ta một thân đàn bà con gái làm sao bây giờ? Lệ nhi vừa mới đầy tháng, thật sự chàng một chút cũng không thương nó sao?”
Cúi xuống hôn nhẹ lên mặt đứa bé, chợt nói:
“Kìa! Chàng xem, là Lệ Nhi đang cười đó.”
Quả thực đang cười, trẻ sơ snh vừa tròn tháng, ngủ mơ vô tư vô lự cười ngây ngô, tựa hồ có thể làm tan chảy toàn bộ băng tuyết trên đời, một nụ cười khiến cho lòng người ta mềm nhũn.
Như Sương nhu hòa nói:
“Ta biết chàng không đành lòng, nhưng đứa bé kia thực sự không thể giữ, có nó thì không có Lệ Nhi, mà có Lệ Nhi thì không thể có nó. Dù chúng ta chịu nhiều khổ sở nữa cũng được.”
Lời nàng nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm:
“Lệ Nhi còn nhỏ, làm sao không thể vì nó mà lo liệu tính toán?”
Dự Thân Vương chỉ cảm thấy một nỗi phiền chán k