
hông hiểu nổi:
“Việc này ngày khác nói sau.”
Như Sương cũng chẳng thúc ép gì nữa, cười lại hỏi:
“Hôm nay dùng cơm trưa tại đây nhé? Ta kêu phòng bếp làm món, trời lạnh, bụng đói cưỡi ngựa về, trên triều hẳn còn một đống người chờ chàng thương nghị, tất lại không ăn cơm nổi, sau nữa lại đói cho đau dạ dày mà xem.”
Dự Thân Vương vốn chẳng muốn ở lại cung Từ Ninh này lâu quá:
“Thái Hậu nếu không có chuyện gì nữa, thần thỉnh cáo lui trước.”
Bèn đứng dậy dợm bước đi, nhưng nàng đã một tay ôm đứa nhỏ, một tay lại kéo ống tay áo chàng, chỉ nói:
“Lệ Nhi, con bảo hoàng thúc ở lại cùng hai mẹ con ta ăn bữa cơm đi. Ôi, rốt cuộc mệnh con sao khổ thế, cha con còn nhẫn tâm như vậy, vứt bỏ hai người chúng ta một xó thôi.”
Dự Thân Vương trông nàng điềm đạm đáng yêu, trong ánh mắt còn lấp lánh ngấn lệ, xem chừng đã sắp phát khóc thật rồi, Cuối cùng cũng không thể nào cưỡng lại nổi cái giọng nũng nịu êm ái của nàng, chỉ đành ở lại.
Lúc chàng ra khỏi cung, canh giờ đã tối muộn, vào động ngày ngắn, lúc trở lại trong phủ thì đã đến lúc phải thắp đèn. Ngoài phủ như thường lệ ngựa xe động nghẹt, tên tả quan Tây Qua cứ từng chiếc từng chiếc một chạy qua chạy lại sắp xếp con ngõ chật ních kiệu quan, xe ngựa, xa xa thấy đầu ngựa nghi trượng của Nhiếp chính Vương, trong ngõ nhỏ lại không khỏi loạn bát nháo một hồi. Ngu vệ canh cửa đã nhanh chóng bước ra nghênh đón.
Dự Thân Vương xuống ngựa, nội quan đang xách đèn bên cửa thấy chàng, vội vàng khoanh tay cung kính nép một bên. Chiếc đèn lồng đan lớn vừa mới thắp, vốn đang là quốc tang, ánh nến sáng trưng chiếu rọi cả dưới đế đèn có một hàng chứ màu lam dẹt mà nhỏ “Sắc tạo phủ Nhiếp chính Vương “. Còn một cây đèn khác thì chưa đốt, trong bóng tối vừa buông, bóng đèn trắng như tuyết thoảng lay động trong gió, tựa như con ngươi của một con quái thú, lập lòe chớp tắt không rõ.
Xử lý xong xuôi mấy công vụ gấp rút, gã tổng quản ngó quanh thấy đã trống vắng mới bẩm báo:
“Vương gia, Trì quản hạt đã trở về.”
Nguyên có công trong cuộc san bằng phản loạn, một Trì Tấn Nhiên năm nay tuổi mới đôi mươi đã được phong làm quản hạt, lúc này chỉ mang thường phục, tiến vào hành lễ với Dự Thân Vương. Dự Thân Vương phất tay, a hoàn nội quan vừa đứng đầy gian đã lập tức lui sạch.
“Vú nuôi nay, là người từ nhỏ đã nuôi nấng anh em thuộc hạ lớn lên, cho nên một bên thì không dám hé môi, đảm bảo đáng tin cậy. Vấn đề là hiện thời còn chưa tìm được nơi nào tốt, chắc phải từ từ mà tìm cách.”
Trong giọng nói Dự Thân Vương còn đượm vài phần mệt mỏi:
“Không cần, cứ để đứa bé sơ sinh đó ở lại trong phủ này đi.”
Trì Tấn Nhiên lấy làm kinh hãi:
“Ở lại trong phủ . . .?”
“Ở trong phủ!”
Dự Thân Vương nhanh chóng đưa ra quyết định:
“Ngươi đi nói cho nhóm trợ lý, thay ta viết một tờ thông cáo bẩm trình cho phủ Tông Nhân, nói là ta thu nhận một đứa con nuôi . . . để cho phủ Tông Nhân nhớ mà ghi chép vào trong gia phả.”
Trì Tấn Nhiên không ngờ chàng sẽ có ý định như thế, lưỡng lự nói:
“Chỉ sợ trong cung . . .”
Dự Thân Vương nói:
“Cô ta không dám, chỉ cần để đứa bé ở bên người ta, cô ta sẽ không dám, cô ta hiện thời vẫn còn kiêng kỵ địa phận của ta, nhất thời, cô ta còn chưa dám manh động.”
Trì Tấn Nhiên lo nghĩ, tuy là thấy không ổn lắm, nhưng tình thế bức bách trước mặt, qảu thực không còn thượng sách. Vì thế trầm mặc chốc lát, lại hỏi:
“Nếu muốn ghi trong phả hệ, vậy Vương gia cần đặt cho nó một cái tên, để ghi vào trong tờ trình nữa.”
Theo quy chế thì hoàng tử bấy giờ đều phải đặt tên ứng với bộ “mộc” (木), vì vậy tiểu Hoàng Đế mới gọi “Lệ” (棣)[1'>, đó là thành quả dày công chọn lựa ba tháng của bộ Lễ, từ trong sách cổ mà lọc ra hơn mười con chữ, tiếp đó trình lên cho Nhiếp chính Vương cùng Thái Hậu coi qua, Thái Hậu lại tự tay khoanh vào chữ “Lệ” này. Từ đó về sau, trong thiên hạ, phàm là gặp chữ ấy đều phải khuyết bút kiêng kỵ thành kính, trong vạn dân đều không được phép gọi thẳng, bởi đây là tên tự của Hoàng Đế.
Mà đứa bé trong phủ này, tuy là sống sót qua trăm cay nghìn đắng, cho dù thân là thế tử của Nhiếp chính Vương, cũng không được đặt tên theo bộ “mộc”, bằng không, chính là vượt quá giới hạn, bởi dòng dõi hoàng thân quốc thích chỉ có thể lấy theo bộ “nhật” (日).
“Vậy gọi là “Diệu”(曜) đi.”
Dự Thân Vương nhanh chóng quyết định.
“Trong “nhật” có “diệu”.[2'>
Chàng ngẩng đầu lên, nhìn đêm tối mịt mù bên ngoài cửa sổ, như thở dài một tiếng:
“Đêm dù dài, cũng luôn luôn sẽ đến thời điểm hừng đông.”
*****************************
[1'> Lệ đây là trong “cây đường lệ” chứ không phải là nước mắt đâu nha, mà vốn có một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa phiên âm “đệ” và “lệ” nhưng mình thấy chữ lệ nghe sang hơn^^.
[2'> Ý Dự Thân Vương muốn nói “trong mặt trời thì có hào quang.”