
g Tồn Chính đến thì Trần Uyển đang ngồi xổm trong sân rửa đống bát đĩa
bẩn. Tiết trời Đông chí, nước như muốn đóng băng, hai tay Trần Uyển đỏ lên như
hai móng heo kho, sớm đã tê dại rồi.
Phương Tồn Chính
liếc mắt nhìn đôi tay như móng heo kho của cô, rồi ngồi thụp xuống.
“Làm cái gì
đấy?”, cô giật cái đĩa trong tay anh ta lại, vẫn chưa khỏi cảm, lời nói còn
mang đặc âm mũi.
“Rửa bát”, Phương
Tồn Chính cầm chiếc bát khác thả vào nước, nói như lẽ đương nhiên.
“Anh đừng có làm
phiền tôi nữa, anh mà làm vỡ bát thì tôi lại phải quét dọn”, cô dùng khuỷu tay đẩy
anh ta, “Tết nhất không ở nhà giúp mẹ anh chuẩn bị đồ tết sao?”.
“Thì đến tìm em
cùng đi nè. Mẹ tôi thích ăn cái gì, em còn rõ hơn tôi mà.”
“Tôi không rảnh.”
Cô thấy anh ta cọ cọ cái bát, không an tâm nên cầm lấy kiểm tra, quả nhiên các
ngón tay liền nhơm nhớp mỡ, trên bát vẫn dính hạt cơm. “Đi đi đi, không có việc
gì thì tự đi mà đi tìm niềm vui đi, anh rửa cũng chẳng khác gì lúc chưa rửa,
hại tôi phải rửa lại toàn bộ đây này.”
“Xới cơm vào rồi
thì ai mà phát hiện ra chứ?”, anh ta cười ha ha, nhưng đổi lại là ánh mắt khinh
khỉnh của cô.
“Ồ, Tồn Chính đến
khi nào vậy?”, mợ lại bê ra một chồng chén đĩa nữa, chân không dừng bước, vừa
nói vừa đi vào bếp lấy đồ ăn, “Vừa rồi khách đông quá nên không để ý. Hôm nay
bận bịu, không chào hỏi cháu được, đừng trách nhé?”.
“Thím à, đã thân
quen như thế rồi mà khách sáo.” Phương Tồn Chính thấy cậu Trần Uyển cùng đi ra
với mợ thì đứng thẳng người dậy, chùi bàn tay ướt vào đùi, sau đó lấy thuốc lá
cung kính mời Củng Tự Cường: “Chú Củng, năm mới vui vẻ”.
Trần Uyển thẳng thắn
nói: “Anh biết lễ phép từ lúc nào vậy?”.
Phương Tồn Chính
thấy mặt bỗng nóng ran, may là trời tối nên mọi người không nhận ra, thấy cậu
Trần Uyển cầm lấy điếu thuốc, trong lòng anh ta mới nhẹ nhõm.
“Tôi vừa nghe cậu
nói tìm Tiểu Uyển đến làm giúp đồ tết hả?”, có lẽ do niềm vui năm mới nên thái
độ của Củng Tự Cường không nghiêm khắc như những ngày thường, thậm chí còn nở
nụ cười vui vẻ.
“Vâng, năm trước
bận quá, cháu không đến thăm hỏi được.” Đứng trước mặt Củng Tự Cường, Phương
Tồn Chính lúc nào cũng tỏ ra kính cẩn.
“Không sao, đã
qua lúc bận nhất, mấy ngày nghỉ lễ này Tiểu Uyển cũng mệt mỏi nhiều rồi. Cậu
dẫn nó đi thay đổi không khí một chút, về sớm là được.”
“Mợ!”, Trần Uyển
la lên, sao mà đi được đây?
“Đi đi, đi đi”,
mợ đẩy cô, thằng nhỏ Tồn Chính này da hơi đen, làm việc cũng có chút ám muội,
bất giác mợ cảm thấy cặp đôi trước mặt này sao mà xứng thế.
Trần Uyển thấy
cậu không phản đối, cô thu dọn số bát đĩa chưa rửa đâu vào đấy rồi mới cùng
Phương Tồn Chính đi ra cổng.
Phương Tồn Chính
kéo Trần Uyển đi qua ngách sau để tránh con đường chính chật ních người. Đầu
hẻm có chiếc Toyota việt dã màu đen đang đậu. Trần Uyển thấy anh ta rất tự
nhiên mở cửa bên phải, bất giác hốt hoảng, “Anh ăn cắp xe! Anh điên rồi, sẽ bị
người ta bắt đấy!”.
Giọng nói hơi lớn
khiến mấy người đi đường cũng phải quay lại nhìn. Sự đắc ý của Phương Tồn Chính
chưa được trỗi dậy thì hai giây sau đã bị cô hắt cho bát nước lạnh, tức giận
đến nỗi tóc tai dựng ngược lên. “Tôi chỉ có số chạy xe máy thôi hả? Chiếc xe
này là tôi mới mua đó!”
Trần Uyển sững
sờ.
“Mau lên xe, lạnh
chết đi.”
“Thật sự là xe
anh mua chứ?” Trần Uyển nhìn cái ghế da và cánh cửa tự động, vẫn không thể tin
được. “Mở quán bar kiếm tiền dễ vậy sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, làm
những chuyện như đồ tể vậy thì không nên làm nhiều, đến ngày nào đó sẽ gặp phải
phiền phức lớn đấy.”
“Tết nhất rồi,
nói cái gì đó may mắn chút được không?”, Phương Tồn Chính trừng mắt nhìn cô,
“Quán bar đó tôi rất ít đến, đều do Hầu Tử cai quản. Em cũng biết Hầu Tử có con
mắt ghê gớm lắm mà, có cái gì lọt được mắt nó chứ? Công việc chính của tôi rất
bận, chiếc xe này là do mấy tháng qua làm việc kiếm được đó”.
“Xì”, cô không
thèm để ý, “Việc kinh doanh kiếm tiền ấy chắc chắn không phải là con đường chân
chính”.
Phương Tồn Chính
im lặng, một lúc sau mới nói: “Con đường chân chính à? Giống như cậu em, một
ngày hai mươi bốn giờ đều tất bật, chỉ có năm, sáu tiếng để ngủ, cuối tháng
tính toán tiền ăn uống gì đó thấy chẳng dư được đồng nào sao?”. Anh ta liếc
nhìn cánh tay cô đặt lên đầu gối, vừa đau lòng vừa tức giận: “Thời tiết lạnh
thế mà còn đưa cánh tay nứt nẻ vào nước lạnh?”.
Trong xe mở hệ
thống sưởi ấm, trước khi bàn tay nứt nẻ lạnh cóng chuyển sang ấm dần lên thường
sẽ rất ngứa, Phương Tồn Chính nhắc nhở rằng sẽ ngứa rất khó chịu đấy. Trần Uyển
cố chịu đựng, không gãi, nói: “Cuộc sống khổ cực nhưng lúc ăn lúc ngủ không
phải bất an, lo lắng”.
“Ngang ngạnh!”
Tâm trạng vui vẻ lúc trước của Phương Tồn Chính biến mất, chỉ cảm thấy trong
lòng như có cục lửa, muốn tìm cái bao cát để đấm mấy cái. Một lúc sau Phương
Tồn Chính liếc xéo cô, cô vẫn ung dung ngồi nhìn cảnh đường phố khuất dần sau
cánh cửa xe, sự nóng giận trong lòng anh ta dần dần nguôi ngoai, rồi tắt hẳn,
sau đó trở nên nhẹ nhàng: “Chúng mình đừng cứ gặp nhau là cãi cọ như thế có
được