Old school Easter eggs.
Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 9.00/10/416 lượt.

đến sao? Thấy anh bê từng chiếc thùng giấy lên

thuyền, tiếp đó thì chỉnh lại vị trí, cô lên tiếng hỏi: “Anh không phải định

sống trên du thuyền này đấy chứ?”

“Không, anh chỉ muốn nghỉ phép, thư giãn chút.” Trong nhà

bếp ở tầng dưới cùng, ánh mắt Dung Kỳ xuyên qua lớp cửa kính trong suốt hướng

về phía biển và bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt đó sáng lên chút dịu dàng: “May

mà vẫn còn chiếc du thuyền này.”

“Chiếc du thuyền này là của anh sao?” Anh không phủ nhận.

Tiểu Ái thực sự khó mà tưởng tượng được. Đây rốt cuộc là kiểu logic gì chứ, khó

khăn đến mức bán nhà bán xe, thế mà vẫn có du thuyền. Không những thế còn là

Regal 4080 đẳng cấp và tuyệt đẹp, trước đây cô đã từng xem thông tin về chiếc

du thuyền này, giá tuyệt đối không thấp hơn bốn triệu tệ. Cộng thêm phí bảo

dưỡng, Dung Kỳ rốt cuộc là có tiền hay không đây?

“Anh mua du thuyền khi nào? Bố mẹ có biết không?”

“Mua từ lâu rồi, bố mẹ không biết.”

“Anh… lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Em quên rồi sao, doanh thu của phim “Vũ điệu đào kép” rất

cao.” Anh lãnh đạm nhìn cô.

Tiểu Ái hết sức kinh ngạc, chỉ biết nằm sấp, bất động trên

sàn boong tàu bóng loáng, sạch sẽ phía bên ngoài cửa kính.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, anh bước ra ngoài sân

thượng ở phía cuối con thuyền, thấy Tiểu Ái đang nằm sấp trên boong tàu ngủ.

Gió biển đầu thu mát lạnh, chiếc du thuyền hơi lắc lư theo nhịp sóng lăn tăn.

Nhấp nhô nhẹ nhàng, giống như chiếc nôi cho trẻ nhỏ. Dung Kỳ chăm chú nhìn

khuôn mặt xinh đẹp có phần hơi trẻ con của cô, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Bầu trời đêm ở bờ biển thành phố Z không nhiều sao lắm, nhưng nếu ngắm kỹ, vẫn

thấy lung linh, huyền ảo. Anh không gọi cô dậy, mà chỉ rón rén ôm lấy cô, rồi

đặt nhẹ nhàng lên giường ngủ ở khoang trước.

Tiểu Ái có vẻ mệt nên ngủ rất sâu, vừa chạm vào chiếc khăn

trải giường mềm mại liền quàng lấy chăn mỏng rồi tiếp tục đi vào giấc mộng. Cô

luôn là như vậy, rõ ràng biết phải cảnh giác, nhưng nhiều khi lại qua loa mà

quên mất, vô hình chung tạo cơ hội cho người khác tiếp cận. Những ngón tay thon

dài xinh đẹp đưa ra, lưỡng lự vuốt mái tóc xoăn dài của cô. Trong đáy mắt sâu

thẳm, như đang kìm nén những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Lúc cô hỏi anh

vì sao từ bỏ thiên đường trước mắt, anh thực sự muốn nói với cô, cái gọi là lựa

chọn chỉ thuộc về những người có thể lựa chọn. Còn anh, từ lâu đã đặt mình

trong địa ngục không lối thoát, không có quyền lựa chọn nữa rồi.

“Hãy cố giữ lấy thiên đường của em nhé, nhất quyết đừng

giống anh…” Anh khom người xuống, dịu dàng hôn lên má cô.

Khi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ thấp lè tè, cùng với cánh

cửa sổ nhỏ hình tròn có thể nhìn thấy bầu trời ở trên trần, Tiều Ái lập tức bật

dậy. Cô đẩy chiếc cửa kính sát đất ra, bên ngoài trời đã sáng, những cơn gió

biển ẩm ướt ùa vào. Không phải chứ? Cô đã ngủ một đêm trên du thuyền của Dung

Kỳ sao?

Sau khi rửa mặt qua loa trong phòng vệ sinh, cô bắt đầu đi

tìm Dung Kỳ. Thế nhưng, cả nhà bếp và buồng lái đều không thấy bóng dáng anh

đâu, lẽ nào anh ấy đã xuống thuyền rồi? Lúc đang nghi hoặc, thì có một người

đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi đi đến, nhìn thấy Tiểu Ái liền đưa chiếc

chìa khóa cho cô. Hóa ra người này bình thường giúp Dung Kỳ quét dọn, trông coi

du thuyền, hôm qua trước khi họ tới, theo lời dặn dò của anh, ông ấy đã bổ dung

thêm xăng dầu, nước ngọt và đồ ăn, du thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Sử dụng? Tiểu Ái nghi hoặc nhìn chiếc chìa khóa, Dung Kỳ

muốn ra biển sao? Cái tên này thật là biết hưởng thụ đó! Cô men theo bậc thang

bên tay trái rồi đi lên buồng lái lộ thiên ở tầng trên. Từ vị trí này nhìn

xuống, biển xanh ngát một màu, thời tiết quang đãng, những cơn gió mơn chớn bên

tai, bầu trời rộng lớn dường như chỉ thuộc về một mình cô. Trong đầu hiện lên

một ý nghĩ liều lĩnh, ngay lập tức cô trở nên kích động, tim đập liên hồi,

không sao nén được ý nghĩ đó xuống.

Tiểu Ái rón rén đi xuống tầng dưới của du thuyền nhìn lại

một lượt, sau khi đã xác định được Dung Kỳ thực sự không có trên thuyền, cô

liền cởi dây thừng buộc ở cầu tàu. Mùa hè này, Thôi Thái Dạ từng đưa Tiểu Ái

đến du thuyền anh ta chơi vài lần. Cô đã từng hiếu kì học cách lái thuyền, nhưng

thành phố S không có biển, du thuyền cùng lắm chỉ có thể lượn vòng trong hồ,

tuy cái hồ đó rất rộng, nhưng vẫn kém xa so với biển.

Hiện giờ, cơ hội ngàn vàng đã đến, cô đương nhiên phải biết

nắm bắt. Để có thể tận hưởng cái cảm giác lái du thuyền trên biển, dù chỉ là

lượn vài vòng xung quanh cái cầu tàu này cũng tuyệt vời lắm rồi. Vào lúc này,

tâm trạng Tiểu Ái vô cùng phấn khích như đang bay trên mây, nhưng cô không biết

rằng, hành động này sẽ dẫn tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu cô biết,

một tay lái tàu chưa có kinh nghiệm, lại chưa từng được huấn luyện chính thức

mà dám một mình lái du thuyền trên biển là một chuyện nguy hiểm đến nhường nào,

thì chắc chắn dù có khát khao đến đâu, cô cũng sẽ không động vào du thuyền này

một giây một phút.

Lúc âm t