
g nhìn càng thích, chỉ một
căn bếp nhỏ lại vô cùng tiện nghi, ngoài bếp từ và máy làm cà phê kiểu chìm thì
lò vi sóng, tủ lạnh cái gì cũng có, thậm chí có cả máy làm đá. Cộng thêm nhà vệ
sinh hiện đại khéo léo, chiếc du thuyền này chính là một căn nhà di động, giống
như xe kiểu nhà ở, chỉ là căn nhà trên biển này tự do hơn, trời nam đất bắc,
muốn đi đâu thì đi.
Nhìn thấy cô, anh không nhịn được liền cau mày: “Sao em lại
xuống đây, du thuyền vẫn đang chạy mà?”
“Không có vấn đề gì, em đã thiết lập chế độ lái tự động, hơn
nữa tốc độ hiện tại rất chậm, ngoài ra nếu thật sự xảy ra xự cố gì, máy dò
ra-đa cũng sẽ phát cảnh báo.” Tiểu Ái leo lên chiếc sô-pha rộng, mềm mại ở bên
trái phòng khách, thoải mái duỗi lưng xuống: “Anh cứ yên tâm! Du thuyền của
Thôi Thái Dạ so với chiếc này phức tạp hơn nhiều, em cứ theo vậy mà lái.”
“Em hiểu rõ mình đang làm gì là được.” Anh lạnh nhạt lườm cô
một cái, đặt trứng và lạp xưởng lên đĩa: “Em có điện thoại đấy.”
Cô ừ một tiếng, sau đó đi lật túi. Hôm qua sau khi lên máy
bay, cô tắt máy rồi sau đó cũng không bật lên nữa, nhớ ra là trước đó đã thiết
lập chế độ tự động mở máy, nên điện thoại mới thông báo cuộc gọi.
Cô nhìn màn hình, có đến hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, đều là
số của Thôi Thái Dạ, trong đó chỉ có một cuộc là của Tư Nhã. Cô thuyết phục
chính mình bạn bè khá quan trọng, nào ngờ điện thoại vừa kết nối Tư Nhã ngay
lập tức quát tháo với cô: “Cậu chết ở nơi nào vậy? Thằng cha nhà cậu kìa, nửa
đêm hôm qua gọi đến bốn năm cuộc hỏi hành tung của cậu. Có để người ta sống
không vậy? Không biết mình gần đây vì làm gấp rút mà phải thức hai đêm không?
Con nhóc chết tiệt! Sao cậu không lên tiếng? Chột dạ rồi đúng không? Lại chạy
đi đâu ăn chơi trác táng rồi?...”
Tiểu Ái đau khổ đưa điện thoại cách xa tai một chút, thầm
nghĩ lúc nãy thà gọi cho Thôi Thái Dạ trước thì đâu phải nghe Tư Nhã mắng chửi
chứ. Cô thực sự chịu không nổi nữa, vội nói tín hiệu không tốt rồi tắt máy.
Đặt điện thoại xuống, đúng lúc đó Dung Kỳ bưng đĩa ra ngồi
xuống sô-pha đối diện. Tư Nhã vừa hét to như vậy, anh nhất định là nghe thấy,
Tiểu Ái cười ngây ngô “hi hi” hai tiếng: “Cái đó… buổi sáng em đã rửa mặt rồi,
nhưng vẫn chưa đánh răng, có bàn chải đánh răng mới không anh?”
Đánh răng xong chưa ăn được mấy miếng, điện thoại trên bàn
lại vang lên, cô liếc nhìn, ba chữ Thôi Thái Dạ đang nổi giận hừng hực nhảy
nhót. Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, mặc kệ anh ta! Tiểu Ái cầm máy ấn
nút nghe. Quả nhiên, Thôi Thái Dạ lo lắng tìm cô cả một đêm đã nổi giận đùng
đùng, đem so với núi lửa phun trào thì không biết ai dữ dội hơn.
“Dung Tiểu Ái! Em lại mua vui với ai rồi?” Nghe xem, nhưng
lời mắng người đều y chang nhau, lẽ nào cô thật sự là loại bại hoại suốt ngày
chỉ biết đến ăn chơi phóng đãng hay sao?
“Em có biết là tôi đã tìm em suốt đêm không? Không casting
không ở nhà lại còn dám tắt máy. Em bản lĩnh thật đó!” Nói như vậy, ai mới là
người có bản lĩnh hơn anh chứ? Có thể khiến một người luôn yêu trai đẹp như Tư
Nhã phải bực mình, thì thật không hề đơn giản!
“Dung Tiểu Ái, em mau nói cho anh, trong đầu em chứa cái gì
vậy? Thiếu phu nhân sẵn đây thì không muốn làm, lại muốn tự mình kiếm sống bằng
được, bây giờ cho em cơ hội em lại bỏ chạy không thèm. Em có biết bộ phim mới này
của Thang Ân Nặc trên thị trường hiện giờ rất hot không, đầu em bị chập mạch
rồi hả? Việc công hay việc tư cũng không phân biệt nổi à? Không phải là em vì
chuyện của Dung Kỳ mà phân tâm đấy chứ? Bây giờ thì thế nào, vừa thấy Thang Ân
Nặc đã bỏ chạy, em chơi cô ta hay là chơi anh vậy hả?...”
Tiểu Ái vội vàng che điện thoại nhưng không kịp nữa rồi.
Thôi Thái Dạ quát không hề nhỏ, Dung Kỳ chắc chắn đã nghe thấy. Tuy những lời
anh ta nói không phải sự thực, nhưng… Cô chầm chậm ngẩng đầu lên. Dung Kỳ đang
uống cà phê xem báo, dường như không chú ý đến.
“Tiểu Ái! Nói đi chứ!” Vị thiếu gia trong điện thoại tức
giận hét lên một tiếng, cô choáng váng đầu óc, vội rời khỏi phòng ăn chạy đến
boong thuyền. “Được rồi! Anh Thái Dạ, đều là tôi không tốt được chưa? Thực ra
hôm qua tôi cũng muốn casting nhưng lại gặp phải Hứa Kỷ Dương, thằng cha đó lần
trước tôi đá hắn, xúi quẩy sao lần này lại làm diễn viên nam chính, gặp tôi đã
khoe khoang, anh nói xem tôi còn có thể casting được không?”
“Hứa Kỷ Dương là ai?” Anh nghe ra điều kỳ lạ.
“Ồ, đúng rồi, anh vẫn chưa biết!” Tiểu Ái giải thích qua
loa, nói xong thì phát hiện ra đầu dây bên kia lặng thinh. Cô alo hồi lâu, anh
mới lên tiếng, nhưng giọng nói có vẻ càng tức giận hơn: “Dung Tiểu Ái! Tại sao
trước nay em chưa từng nói với tôi chuyện này!”
“Anh bị chập mạch à, đã là chuyện từ đời thủa nào rồi! Hơn
nữa có phải chuyện gì cũng phải khai báo với anh đâu, anh cũng có cả đám bạn
gái đó thôi, tôi đâu có bắt anh khai báo.”
“Đó là hai chuyện khác nhau!” Dừng một lát, anh lại nói: “Em
đang ở đâu, bây giờ anh đến đón?”
“Tôi không ở thành phố S…” Tiểu Ái yếu ớt trả lời, kết quả
lại bị quát. Thực ra mấy ngày sau cô không có việc gì cả, cứ cho là xin n