
c túi xách trong tay xuống đất, rồi nhanh nhớ chớp
cho anh ta một cái bạt tai. Cái bạt tai vừa mạnh vừa kêu, khiến mọi người trong
phòng đều quay lại nhìn.
Thế nhưng lọt vào mắt họ lại là cảnh tượng mà Hứa Kỷ Dương
không bao giờ ngờ tới. Một cô gái trẻ tuổi mặt mày bi thương bước lùi về phía
sau: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, đừng có mà chơi gái lại còn chơi trai, bây
giờ nhiễm bệnh rồi. Chỉ biết hỏi tôi xin tiền thì liệu có tác dụng gì nữa
không?” Cô nước mắt lưng tròng cầm túi xách lên, rút tiền từ trong ví ra, ném
vào người anh ta: “Cho anh đó. Còn nữa, tôi không phải là quý bà nào đó, tôi
không có nhiều tiền như vậy. Cầu xin anh sau này đừng quấn lấy tôi nữa!” Nói
xong cô thống khổ dứt khoát đẩy anh ta ra, lao ra ngoài không thèm quay đầu
lại.
Không khí trong phòng căng thẳng đến ngạt thở, tất cả mọi
người đều nhìn Hứa Kỷ Dương bằng ánh mắt khác lạ, còn anh ta lại sững sờ trước
hành động đột ngột của Tiểu Ái, đến lúc trấn tĩnh lại thì cô đã chạy từ lâu
rồi.
“Đồ ngu, đây là quà đáp trả của tôi!” Đó là những lời mà lúc
lướt qua người Kỷ Dương, cô vừa che mặt vừa nói nhỏ vào tai anh ta.
Nhìn những ánh mắt xem thường, coi rẻ như kim châm xung
quanh, Hứa Kỷ Dương hận không thể giết chết Dung Tiểu Ái! Anh ta luôn cho rằng
cô là một đứa con gái đần độn, chỉ được cái bề ngoài, cho dù có lanh lợi, giảo
hoạt, cũng chỉ có mức độ. Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng trong nháy mắt
cô có thể trở mặt ra tay, và còn bất ngờ tạo một màn kịch như vậy. Khi anh ta
tức tối đuổi theo đến hành lang, cô đã đứng ở trong thang máy vẫy tay chào. Hứa
Kỷ Dương điên cuồng lao về phía cô, nhưng chỉ chạm được vào cửa thang máy lạnh
lẽo mà thôi.
“Dung Tiểu Ái!” Lửa giận trong đầu anh ta không có nơi nào
để trút xuống, chỉ có thể dồn sức đá vào thang máy mấy cái.
Lúc cô về đến thành phố S, trời vẫn sáng. Trước khi Tiểu Ái
lên máy bay, Trân Gia luôn miệng hỏi chuyện của Dung Kỳ. Bị Trân Gia hỏi đến
bực cả mình, cô tùy ý nói mấy câu, nào ngờ lại nhận được ánh mắt muôn vàn bi
thương của Trân Gia, rồi còn dặn đi dặn lại cô sau khi trở về thành phố S nhất
định phải đi thăm Dung Kỳ.
“Mình đi thăm anh ấy làm gì? Mình lại chẳng có tiền giúp anh
ấy. Hơn nữa, việc phá hợp đồng ầm ĩ của anh ấy và Thang Ân Nặc, cũng đâu có liên
quan đến mình chứ?” Tiểu Ái khoanh tay nói những lời châm chọc, kết quả nhận
lại ánh mắt hình viên đạn của Trân Gia
“Sao lại không liên quan đến cậu? Cậu là cái đồ đáng ghét!
Từ nhỏ đến lớn chưa từng đối xử tốt với Dung Kỳ. Nếu không phải vì cậu, anh ấy hà
tất phải phá hợp đồng chứ, chỉ cần cự tuyệt lời mời của Thang Ân Nặc là được
rồi. Hợp tác thì vẫn cứ hợp tác, anh ấy chẳng bị tổn thất gì cả. Ngay cả Hứa Kỷ
Dương cũng biết anh ấy chắc chắn là vì bảo vệ cậu mới từ bỏ hợp tác, bằng không
hôm nay hắn tìm cậu khoe khoang làm gì?” Cái tật trọng sắc khinh bạn của Trân
Gia không hề thay đổi, giống hệ Tư Nhã. Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của Trân
Gia, cô cũng phải thề thốt khi quay về thành phố S tuyệt đối sẽ đi gặp Dung Kỳ.
Sau khi từ sân bay đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đi đến phía
nam thành phố. Trên tay Tiểu Ái cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Dung Kỳ mà lúc
trước Trân Gia đưa cho cô. Vốn không định đến nhanh như vậy, nhưng nghĩ đến
chuyện mình chưa casting đã chạy rồi, uổng công bay đến thành phố B, khi quay
về công ty nhất định sẽ bị tra khảo, Tiểu Ái quyết định giải quyết dứt điểm
chuyện của Dung Kỳ trước. Đã gần nửa năm, giữa họ không có bất kỳ liên lạc gì,
ngay cả việc về nhà ăn cơm, cũng là từng người đơn lẻ, khiến bố mẹ không ít lần
thắc mắc. Nhưng Tiểu Ái lấy cớ thoái thác, vì Dung Kỳ bận việc nên hai người
không thể nào sắp xếp được.
Nhà của anh ở gần hồ, chính là tòa nhà chung cư cao cấp giá
cắt cổ mà trước đây cô vẫn thèm muốn. Kiến trúc nhà được thiết kế theo phong
cách châu u bao trọn gói. Diện tích mỗi căn hộ đểu khoảng một trăm năm mươi mét
vuông, mỗi mét vuông đều được kiến trúc sư hàng đầu thiết kế công phu, tạo ra
một không gian đẹp mắt độc đáo.
Lúc đi qua khu bảo vệ và đến được phía dưới tòa nhà chung
cư, Tiểu Ái thấy một chiếc Suv đỗ dưới bóng cây khoáng đăng, xinh đẹp. Chiếc xe
giá rẻ bình dân này, hoàn toàn không hề xứng với đẳng cấp của khu nhà. Cốp sau
của chiếc Suv đang mở, bên trong đặt hai thùng các-tông, dường như có người
đang chuyển nhà. Tiểu Ái đi thang máy lên tầng bốn, chưa kịp ấn chuông thì cửa
nhà Dung Kỳ đã mở. Hai người bất ngờ gặp nhau, trong giây lát đứng sững ở đó,
không ai cử động. Dung Kỳ mặc một chiếc áo lót mỏng màu xanh lam nhạt, mái tóc
đen mềm mại nhưng hơi rối, trong tay anh còn ôm một chiếc thùng giấy, giống hệt
chiếc thùng đặt trong ô tô dưới lầu.
“Anh, anh đang chuyển nhà sao?” Tiểu Ái ngạc nhiên, không
chỉ vì điều này, mà còn vì chiếc xe dưới lầu kia. Chiếc S600 của anh đâu? Tại
sao lại dùng một chiếc xe bình dân chỉ mười mấy vạn tệ: “Ngay cả xe anh cũng
bán rồi sao?”
Dung Kỳ lạnh nhạt nhìn cô: “Hôm nay anh rất bận, không rảnh
rỗi để tiếp đón em.” Nói xong anh bước vào thang máy.
Tiểu Ái tức giận đến mức m