
tiến vào trong cơ thể cô, nâng mông của cô lên,
mạnh mẽ chạy nước rút trong hoa huyệt của cô.
Khi hắn gầm nhẹ, u cốc chặt khít của cô tràn đầy chất dịch lỏng nóng bỏng...
“Anh có thể thả tôi đi chưa?” Hắn đã hủy hoại hết toàn bộ tình yêu cô đối với
hắn.
“Còn chưa đủ!” Cô lại dám một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa vừa rồi còn
dám cắn hắn, hừ! Mới vừa chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, hiện tại hắn mới muốn bắt
đầu cùng cô vận động!
Hắn cầm cà vạt đồng phục của cô lên, buộc chặt hai tay của cô lại, hơn nữa còn
dùng khăn tay cô để trong cặp che mắt cô lại, để cho hai tay cô tựa vào bàn
trang điểm, cái mông hơi nhếch lên.
Tay của hắn đỡ lấy mông của cô, đâm từ phía sau lưng vào thân thể cô, ở trong
hoa huyệt chặt khít mạnh mẽ đâm thẳng về phía trước.
“Anh... Không thể làm như vậy...” Cô rên rỉ nói, thân thể vẫn không ngừng giãy
giụa muốn chống đỡ sự chiếm đoạt của hắn.
“Tôi có quyền sử dụng thân thể của em, tình nhân của riêng tôi.” Hắn lớn tiếng
tuyên bố quyền lợi của hắn. Tình nhân!
Cô đột nhiên không hề chống cự hắn nữa, vào giờ khắc này Vân Yên mới phát hiện,
từ đầu đến cuối, đều là cô ngây ngốc tự mình chìm trong mộng đẹp.
Hắn thích chỉ là thân thể của cô, mà cô lại ngây thơ cho rằng hắn sẽ yêu thương
mình! Không cách nào kiềm chế tiếng khóc từ trong miệng của cô bật ra.
Diêm Thiên Phạm nghe tiếng cô khóc, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô, không
vui nói: “Em làm tôi thực mất hứng.”
Hắn cởi cà vạt trên tay cô ra, cũng tháo khăn bịt mắt ra, nhìn ánh mắt oán hận
của cô, tim của hắn không khỏi rơi vào chấn động, nhưng lại cố ý ra vẻ không
quan tâm, từ túi áo lấy ra tờ chi phiếu, nhét vào tay của cô nói: “Em có thể
đi! Đây là chi phiếu một trăm ngàn, coi như phí “giao hợp” mấy ngày nay của em
với tôi.”
Hắn cư nhiên dùng từ như vậy để hình dung quan hệ của hai người, hoàn toàn không
mang theo một tia độ ấm tình cảm, đến bây giờ cô mới chính thức nhận rõ người
đàn ông cô yêu là một người như thế nào.
Cô sẽ không ngu ngốc giao trái tim của mình cho hắn nữa.
“Tôi không cần tiền của anh, tôi hận anh.” Cô xé tan tờ chi phiếu hắn đưa thành
từng mảnh.
“Em còn quá ngây thơ, cô gái nhỏ, cư nhiên bởi vì không chiếm được tình yêu của
tôi liền hận tôi, mà tôi cho tới bây giờ cũng không thiếu người yêu, như thế
nào lại quan tâm em có hận tôi hay không đây? Được rồi! Tiền em cũng không muốn,
vậy càng tốt, coi như là tôi gọi gái miễn phí, biểu hiện của em rất tốt, muốn
tôi giúp em giới thiệu khách sao? Dưới sự đề cử của tôi, tôi tin tưởng sẽ có
rất nhiều người muốn em, chân của em mở ra đến mức không tệ.” Hắn cố ý chọn
những từ ngữ ác độc để nhục nhã cô. (Bun: bằm bằm bằm anh ra – ức chế qá đi
thôi!)
“Anh là ác ma, ác ma...” Cô không ngừng khóc lớn tiếng kêu lên, oán thán mình
ban đầu có mắt không tròng.
Môi của hắn hiện lên nụ cười xấu xa, bỡn cợt đến gần cô nói: “Đúng! Tôi là ác
ma, mà em còn muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa xong sao? Tôi còn muốn trói
em... hoặc là để cho em liếm nơi đó... của tôi.”
“Không!” Cô đưa tay vòng ở trước ngực.
Bàn tay to của hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực của cô một phen nói: “Vậy thì mau
cút đi! Tôi không muốn gặp lại em.”
Diêm Thiên Phạm biểu tình lạnh lùng, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Vân Yên ôm lấy thân thể bị thương cả thể xác và tinh thần của mình khóc không
thành tiếng, cô cảm giác trái tim mình tan nát rồi, cả người run rẩy không dứt.
Cô làm sao lại ngốc như vậy? Ngốc đến ngay cả mình trái tim của cũng phải trả
giá!
Vân Yên chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, đi về phía phòng tắm muốn tẩy đi mùi
của hắn ở trên người mình.
Cô mở vòi hoa sen, nhìn trên người đầy dấu ấn do hắn lưu lại, cuối cùng cũng
không chịu nổi nữa lên tiếng khóc lớn.
Tình yêu của cô đã bị hắn cướp đi không còn gì, tại sao cô lại ngu xuẩn như
vậy, có dũng khí yêu thương hắn, nhưng không có dũng khí chịu khổ?
Cô phát giác mình sắp không cách nào hô hấp được trong không khí không có...
hắn.
Vân Yên chợt vỗ hai gò má của mình, chạy ra khỏi phòng tắm, không dám đối mặt
với bản thân mình trong gương.
Cô không thể còn muốn hắn, hắn là tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông đáng chết,
tên đàn ông thối, tên đàn ông háo sắc, là con sói khoác lên mình bộ da dê...
Mặc dù hắn xấu xa như vậy, nhưng cuối cùng tại sao cô lại phát hiện trong đầu
mình đều là hình ảnh của hắn.
Quên hắn, quên hắn, quên hắn... Vân Yên liều mạng nhắc nhở mình, hốt hoảng đem
quần áo của mình bỏ vào vali.
☆ ☆ ☆
Vân Yên thu thập xong đồ đạc của mình lập tức rời đi, không muốn nán lại gian
phòng có hơi thở của ác ma này một phút giây nào.
Sau khi cô ra khỏi biệt thự Diêm thị, lập tức trở về nhà.
“Reng reng!”
Cô ấn chuông cửa, nhưng không có người ra mở cửa cho cô, cô móc chìa khóa mở
cửa ra.
“Ba, ba...”
Cô hét lên, nhưng không có bất kỳ tiếng trả lời nào, cuối cùng cô phát hiện một
tờ giấy ở trên bàn cơm, phía trên viết -
Vân Yên:
Công ty sụp đỗ, hôm nay ba mất đi tất cả, lại nợ không ít, không thể tiếp tục ở
lại Đài Loan thương tâm này, Vân Yên, ba đi đây!
Ba để lại
Hiện tạ