
n truyền tôi là gay, không yên tâm, cảnh cáo
trước một câu.
“Biết
tôi là giám đốc, sao lúc thường không tôn trọng tôi chút đi!”. Trình Lộ kiêu
ngạo ngẩng đầu lên, giáo huấn tôi.
“Chức
vụ của cô cao hơn tôi, nhưng dù sao cũng không phải ở phòng tôi. Nói thật, về
chức danh tôi còn là nhân viên xuất bản cao cấp, còn cao hơn cô chút xíu đó”.
Tôi nói.
Câu này
đã động đến đúng nỗi đau của Trình Lộ. Tuy cô ta được thăng chức lên làm giám
đốc phòng bản quyền, nhưng năm ngoái không thông qua cuộc sát hạch nhân viên
xuất bản cao cấp, danh hiệu đó bị tôi cướp mất, trong lòng vẫn luôn hậm hực.
“Cứ chờ
xem!”. Trình Lộ nói không lại tôi, tức giận ném lại ba tiếng đó, xách túi, giậm
giày lộp cộp, ra bến xe bus đợi xe.
Tôi
nhìn theo cái bóng ngoan cố đang đi xa dần của Trình Lộ, có chút bất lực, lắc
đầu.
Nhưng
mà... hóa ra là 90... ha ha, cuối cùng tôi cũng biết rồi.
Tôi
không nhịn được cười, ngồi vào chiếc BMW thân yêu của mình.
Cùng
với sự chuyển động của chìa khóa, máy xe khởi động phát ra tiếng nổ giòn tan,
Trình Lộ cách đấy mười mấy bước quay đầu lại nhìn tôi khởi động chiếc BMW, lại
giận dữ lườm một cái nữa.
Đôi lúc
cô ta cũng rất đáng yêu. Tôi lái xe đến bên cạnh cô ta, kéo cửa kính xe xuống,
hét to: “Này, lên xe đi”.
“Ai
thèm ngồi cái xe ghẻ của anh!”. Trình Lộ cắn chặt môi, hai con mắt hạnh đào
trừng lên như mắt trâu, lông mi cô ta dài, khi trừng mắt lên cũng không xấu xí
mấy.
Nhưng,
cô ta dám gọi cái xe yêu quý của tôi là “xe ghẻ”.
“Hôm
nay cô ngủ dậy muộn, còn không mau lên xe là muộn làm đấy”. Tôi nói với cô ta.
Tôi hy vọng cô ta sẽ lên xe, để cô ta phải nợ tôi một ân tình.
“Hứ!”.
Cô ta hứ một tiếng, càng bước nhanh hơn về phía bến xe bus trước mặt.
Đã vậy,
tôi cũng không gượng ép nữa, tăng ga, chiếc xe nhanh chóng vượt qua cô ta, chạy
về phía công ty.
Đúng là
lòng tốt lại bị coi là gan lừa, cứ làm như tôi phải nịnh nọt cô ta không bằng.
Hứ.
Chiếc
BMW trắng chen chúc vào dòng xe trên đường, hòa nhập với sự huyên náo của thành
phố. Căn cứ vào kinh nghiệm lái xe nhiều năm của tôi, Trình Lộ đi xe bus chắc
chắn sẽ đến làm muộn, cho dù là ngồi taxi đi nữa, muộn năm phút, tình trạng tắc
đường sẽ càng nghiêm trọng. Nói một cách đơn giản, tôi cầm chắc hôm nay cô ta
sẽ đi làm muộn, nửa ngày lương hôm nay của cô ta bị trừ là cái chắc.
Nghĩ
đến đây, trong lòng tôi không tránh khỏi thấy vui sướng trên nỗi đau khổ của cô
ta.
Tôi đến
công ty đúng giờ, quẹt thẻ đúng giờ, đi đến bàn làm việc của mình, cầm cuốn
Bước vào đông y vừa đọc hết một nửa tối qua lên, viết kế hoạch theo những chỗ
đã đánh dấu bằng bút chì trong sách. Muốn biến một cuốn sách khó bán thành bán
chạy, đối với tôi mà nói, là thách thức, cũng là trò chơi trí tuệ.
Cũng
không biết làm sao, bình thường tôi bước vào trạng thái làm việc rất nhanh,
nhưng sáng nay lại không thể làm cho các tế bào não đi vào trạng thái tích cực
được.
File
trên máy tính đã mở rất lâu rồi mà vẫn trống trơn. Ngẩng đầu lên nhìn chiếc
đồng hồ treo tường trong phòng, đã chín giờ ba mươi.
Cuối
cùng, tôi nhìn thấy một cái bóng xuất hiện ở cổng lớn phía dưới. Cái bóng này
vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà xuất bản Hoa Văn nơi tôi làm việc, dáng
vẻ rất nhếch nhác.
Tôi đã
bảo là sẽ đi làm muộn còn không tin. Tôi hứ một tiếng lạnh lùng trong lòng, rời
ánh mắt từ cửa sổ đến cửa phòng làm việc, chuẩn bị mục kích cô ta đi qua.
Vài
phút trôi qua, quả nhiên Trình Lộ đang thở hổn hển đi ngang qua hành lang bên
ngoài phòng làm việc của tôi.
Tôi bất
giác cười, định vùi đầu vào tiếp tục làm nốt công việc của mình.
Đột
nhiên, Trình Lộ vốn đã đi qua rồi lại quay lại trước cửa phòng làm việc của bộ
phận chúng tôi, quay về phía tôi trừng mắt lên lườm, sau đó mới quay về phòng
làm việc của cô ta.
Quái
lạ, có phải tôi làm cho cô đi muộn đâu. Tôi nghĩ thầm.
Các
đồng nghiệp trong phòng đều nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, suy đoán xem giữa
tôi và Trình Lộ bên phòng bản quyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều,
họ biết tính khí của Trình Lộ nên cũng không dám hỏi nhiều.
Tôi thu
lại ánh mắt về màn hình vi tính, nhìn bản kế hoạch trống trơn, bắt đầu cảm thấy
lo lắng: Vị Bạch lãnh cốt cán tinh anh gọi tắt là “bạch cốt tinh” này, chắc
không vì tức giận tôi mà đi làm chuyện gì đó báo thù đấy chứ? [Bạch lãnh cốt
cán tinh anh : Chỉ nhân viên văn phòng giỏi giang, là người chủ chốt trong đơn
vị (ND)'>
Nhiều
chuyện càng nghĩ càng thấy lo. Nhất là lúc này cô ta nắm được thóp tôi, cho dù
là tin giả, nếu cô ta đem đi kể lể, thì tôi tha hồ ăn đủ.
Nhìn
thời gian trên chiếc đồng hồ treo trên tường rì rì trôi qua, tôi thấy vẫn cần
phải đi tìm cô ta nói chuyện.
Đúng
lúc tôi đang định đứng dậy, đột nhiên chú Vương bên phòng nhân sự đi vào phòng
tôi.
Thông
thường, nhân viên phòng nhân sự đến tìm không phải chuyện tốt lành gì. Nếu
không phải tính nhầm lương thì là tín hiệu giảm lương hoặc đuổi việc. Không chỉ
tôi nghĩ vậy, tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ vậy. Mọi người đều ngừng
làm việc, nhìn vị khách qu