Disneyland 1972 Love the old s
Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326763

Bình chọn: 7.00/10/676 lượt.

giọng điệu vẫn cố ôn nhu nói.

“ Anh đã nói, chỉ cần hai năm là anh có thể …”

“ Hai năm … Ha … Thiếu Phong, sau hai năm anh nghĩ anh có thể hơn anh trai anh sao ? … anh trai anh bây giờ có thế lực như thế nào chúng ta đều biết, anh ta chỉ cần ngồi một chỗ là có biết bao hợp đồng chạy đến tìm anh ta xin chữ kí mà anh ta cũng không điếm xỉa tới, còn anh … phải đi cầu xin người ta kí hợp đồng, anh nghĩ sau hai năm sẽ có công ty nào đến cầu xin anh sao ?”

Những lời mỉa mai không chút nương tay từ miệng Lăng Tịnh Hy làm tim hắn chấn kinh, hắn nhìn người con gái trước mắt … mấy tháng trước cô là một cô gái vui vẻ, đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng xem thường tiền tài địa vị nhưng sao giờ lại trở thành kẻ hám danh háo lợi như thế ?

Thấy hắn vẫn đứng yên không động đậy, cô biết lời nói tàn nhẫn này đã đâm trúng tim đen hắn, cười khổ trong lòng, phải chi nói ngay từ đầu thì tim cô đã không đau như thế, cô hất tay hắn ra, xoay người.

“ Từ nay về sau, chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, kết thúc như vậy là tốt nhất.”

“ Anh yêu em.”

Vừa muốn bước đi nhưng nghe được câu hắn nói, cô dừng hẳn.

“ Chúng ta kết hôn đi.” “ Chúng ta kết hôn đi.”

Lăng Tịnh Hy dừng bước, cả người như bị đông cứng, tay nắm chặt cũng buông lỏng ra, đôi mắt hơi ướt xoay người nhìn Vương Thiếu Phong.

Vương Thiếu Phong nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không có cảm giác gì là đang cầu hôn, hắn vứt bó hoa oải hương xuống, tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím than, bật nắp … bên trong là chiếc nhẫn bạc có đính viên kim cương màu tím lớn, trong rất đẹp, rất sáng, rất cao quý.

Lăng Tịnh Hy nhận ra nó, bởi lúc trước khi cô thấy nó trên TV đã mơ tưởng nói cho Vương Thiếu Phong rằng ước gì có được đeo nó một lần nhưng không nghĩ hắn ta lại mua nó về làm nhẫn cầu hôn cô.

Vương Thiếu Phong đi đến trước mặt Lăng Tịnh Hy, môi nhếch lên nhưng là nụ cười rất nhạt nhẽo, hắn không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cô sau đó phất tay lên cao.

“ Tũm.” – Đó là tiếng đồ rơi xuống nước, Lăng Tịnh Hy sửng sốt nhìn theo, chiếc hộp đã bị hắn ném xuống hồ phun nước lớn bên cạnh, trong lòng dâng lên nổi mất mát, miệng khô đắng không nói được một lời.

“ Đó là câu mà tôi đã muốn nói với em … Tôi cảm nhận mình không phải siêu nhân, hai năm đối với tôi rất dài, tôi muốn đính hôn cùng em trước, muốn em ở bên cạnh tôi, muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em, muốn cho em tất cả mọi thứ mà tôi có … nhưng … tôi thấy bây giờ em đã có thứ em muốn … vậy thì những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì cả.”

Hắn nói một tràn dù lời nói thì rất chua chát nhưng khẩu khí thì lạnh nhạt, không có chút ấm áp của mùa xuân, chỉ có mùa đông lạnh lẽo đến rợn cả người.

Nói xong, hắn bước ngang qua cô đi về phía trước. Lăng Tịnh Hy đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn xa dần, những lời hắn nói ra như mũi kim đâm thẳng vào tim, rất khó chịu, rất đau đớn, nước mắt không tự chủ mà tràn ra … Cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ không ngu ngốc mà hành động như thế, là cô đã sai, là cô ngu ngốc.

“ Em yêu anh.” – Cô nhàn nhạt nói.

Vương thiếu Phong dừng bước nhưng không quay đầu, Lăng Tịnh Hy nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cố nén cho giọng không nức nở.

“ Trong nhật kí của Tịnh Hy thời trung học đã viết như thế ? … Thiếu Phong, anh hãy quên em của hiện tại, anh chỉ cần nhớ ở quá khứ có một Tịnh Hy ngây thơ, trong sáng yêu anh hết lòng là được.”

Cô vẫn muốn trong lòng Vương Thiếu Phong, Tịnh Hy là người yêu hắn và cũng là người hắn yêu nên bịa chuyện nhưng ít nhất ba từ – “ Em Yêu Anh.” – Đó là tiếng lòng của cô nói với hắn và đó cũng là lần cuối cùng cô nói yêu một ai.

“ Cô biết không ? nếu là lúc trước, tôi sẽ thấy vui vẻ và rất hạnhphúc khi nghe được ba từ đó nhưng bây giờ … tôi ước gì mình không nghe được, vì như thế tim tôi sẽ không đau, không khó chịu như bây giờ …”

Hắn dừng một giây. – “ Lăng Tịnh Hy, từ này về sau, tôi mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa … vĩnh biệt.”

Bóng dáng hắn hơi chao đão bước về phía trước, hắn cảm thấy xung quanh rất mờ ảo, phía trước rất u tối … Từ lúc gặp lại cô, hắn có biết bao nhiêu là vui vẻ và hạnh phúc, cô đem đến cho hắn những điều thú vị trong cuộc sống nhưng giờ đây cô đã cướp đi hết tất cả, vui vẻ, hạnh phúc, kể cả tình yêu.

Hắn đã lầm, người con gái ngày ấy đã biến mất, đổi lại là một cô gái đầy tham vọng nhưng sau cô lại nhanh chống thay đổi, là vì tiền tài, địa vị sao ? thứ đó là gì ? sao có thể biến cô trở thành như vậy ?

Dù suy nghĩ, dù khó hiểu nhưng mọi thứ đã chấm dứt, hắn không muốn nghĩ nữa, rất mệt mỏi, rất đau lòng … giờ hắn muốn được yên ổn, chỉ muốn được một mình tịnh tâm mà thôi.

Nhìn bóng hắn dần khuất trong bóng tối, Lăng Tịnh Hy mới khóc nức nở hơn, mặc kệ xung quanh mọi ánh mắt hướng về cô, Lăng Tịnh Hy ôm bó hoa trong người mà khóc lớn … nước mắt nếu có thể làm lòng cô tốt hơn, cô nguyện khóc hết đêm nay, không … phải nói khóc cho đến khi nào trái tim thôi đau đớn.

Bất chợt nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh đến đài phun, không quan tâm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, cô nhảy xuống đài phun,