
Y là một trong 10 công ty lớn trong nước, tuy quy mô không lớn nhưng phần đầu tư họp tác với các công ty khác không nhỏ, mà tên này sao lại có thể quản lý công ty đó ?
‘ Không lẽ tên gia thế của hắn rất lớn hay sao ?’
Cảm giác cô gái bên cạnh có chút biến đổi, Vương Thiếu Phong ôm chặt eo cô, lạnh nhạt nói với người đàn ông trung niên.
“ Cháu cũng mới tiếp nhận quản lý công ty vào hai ngày trước, vì mới bước chân vào giới doanh nghiệp nên chưa có hiểu biết nhiều, có thể sao này sẽ nhờ chú chiếu cố cho.”
“ Cháu quá khiêm tốn rồi, với thực lực của cháu, chú nghĩ chú mới là người nói câu đó đấy, ha ha …”
Vương Thiếu Phong hiểu rõ tên cáo già này muốn gì, tên Diêu Tiền Xuân này nổi tiến đam mê cờ bạc, công ty của cha hắn lúc trước rất có tiếng nhưng từ khi cha hắn mất, hắn tiếp quản công ty thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi, tài chánh thiếu hụt, tai tiến liên miên, đúng là thứ bỏ đi.
Nếu không phải tên Diêu Tiền Xuân này đáng vai chú bác của hắn thì hắn đã đạp một cước bay ra khỏi cửa rồi.
“ À, giờ mới để ý … Thiếu Phong, người đẹp đi bên cháu là ai vậy ?”
Diêu Tiền Xuân không biết xấu hổ lên tiếng hỏi.
Ngay từ đầu, khi Lăng Tịnh Hy bước vào, hắn đã để ý đến cô.
Dáng người quyến rũ, khuôn mặt lại đẹp mê người nhưng vì lo cho công ty nên hắn mới nói chuyện với tên Vương thiếu gia này trước nếu không hắn cũng muốn trêu đùa với miếng mồi béo bở này một chút.
“ Cô ấy là Lăng Tịnh Hy, là bạn gái của cháu.”
Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng dưới sự tò mò của mọi người thì đều lọt vào tai.
Mọi người lại bắt đầu bàn tán về Tịnh Hy, dùng những ánh mắt kì quái đánh giá cô từ trên xuống.
Lăng Tịnh Hy thấy mình giờ phút này rất giống động vật quý hiếm, cô rất muốn tìm một cái hang để chui vào ngay.
Cô đến bây giờ vẫn ghét mấy bữa tiệc của giới thượng lưu, nói cái gì mà thương lưu, đa phần là khoe khoang tiền tài, gia thế … nếu không thì soi mói chê bai chuyện người khác, cô thấy mấy người này còn thua cả mấy bà tám ở ngoài chợ cá.
“ À, thì ra là vậy.” – Vẻ mặt tuy cười nhưng trong lòng lại tiếc đứt ruột, hắn thật cũng muốn hưởng thụ cô gái này một lần, nếu là tình nhân của Vương Thiếu Phong thì chắc có thể nhưng là bạn gái thì hắn không dám rồi.
“ Xin phép chú, cháu đi gặp cô dâu chú rể một chút.”
Không cần Diêu Tiền Xuân trả lời, hắn ôm Tịnh Hy rời đi.
“ Em không nghĩ bạn trai của em lại giấu em nhiều chuyện đến thế, rốt cuộc Tổng giám đốc có bao nhiều điều mà tôi chưa biết nữa vậy ?” – Cô lạnh nhạt nói.
“ Anh đã muốn nói với em vào mấy ngày trước nhưng vì bận quá, đừng giận anh nha, bất quá tối về anh sẽ đền lại sao ?”
Hắn nói nhỏ bên tai cô, sẵn tiện cắn nhẹ lên đó khiến mặt cô dỏ bừng, tay đánh nhẹ vào ngực hắn.
“ Anh muốn chết sao ? ở đây nhiều người như thế …”
“ Anh chưa muốn chết sớm, ít nhất được hưởng thụ một lần, chết cũng cam lòng.”
Cô cắn môi trợn mắt nhìn hắn, cô hết biết nói gì với hắn rồi.
‘ Tên này sao lại nói chuyện nham nhở đến thế cơ chứ ?’
Sau đó hai người đi đến chỗ cô dâu và chú rể đang đứng cùng một cặp trai gái khác.
“ Thiếu Phong, em đến trễ đó.”
Mạch Quân Vỹ bước đến bắt tay hắn, mắt liếc Lăng Tịnh Hy.
“ Đây chắc là Lăng tiểu thư, nhìn khác hẳn trong hình, ngoài đời nhìn đẹp hơn.”
Lăng Tịnh Hy ngây ngốc nhìn người trước mắt, hắn thật tuấn tú, đôi mắt rất đẹp nhưng có gì đó hơi ưu buồn nhưng … sao biết tên mình ? còn hình ? … không lẽ.
Vô thức nhìn sang Vương Thiếu Phong, thấy hắn gượng cười với cô rồi bắt tay với Mạch Quân Vỹ.
“ Tịnh Hy, đây là chú rễ của ngày hôm nay, anh ấy là chủ tịch tập đoàn Mạch thị … Mạch Quân Vỹ.”
Lăng Tịnh Hy kinh ngạc nhìn Mạch Quân Vỹ, cô từng nghe bạn bè nhắc đến, hắn là người đàn ông đào hoa nhưng cũng rất lãnh khốc bởi tính cách làm việc của hắn.
Nghe nói năm nay hắn đã 32 tuổi, ngân hàng một nữa toàn cầu đều do hắn nắm quyền, người đàn ông hoàng kim độc thân là mẫu người lý tưởng của vạn phụ nữ đang đứng trước mặt cô đây sao ?
“ Mặt anh có dính gì sao ?”
Thấy cô nhìn hắn không chớp mắt, hắn buông lời châm chọc.
“ Ơ, dạ không … tại em từng thấy anh trong tạp chí, anh so với trên tạp chí khác xa nhau nên em thấy lạ.” – Cô lúng túng trả lời.
“ Đẹp trai hơn phải không ? ” – Thấy cô nàng bối rối khiến hắn không nhịn được lại tiếp tục chọc cô.
“ Anh à, lo cho vị hôn thê của anh đi, em thấy chị ấy mệt rồi đó.”
Vương Thiếu Phong thấy con cáo già này sắp ra chiêu tán gái, hắn kéo Lăng Tịnh Hy ôm gọn vào lòng, lạnh nhạt nói với Mạch Quân Vỹ.
“ Ây, chưa gì đã sợ anh cướp bạn gái rồi sao ? em đừng lo, khi nào em bỏ cô ta, anh mới tha cô ta về làm của riêng thôi.”
Lăng Tịnh Hy nhíu mày nhìn Mạch Quân Vỹ, trong lòng vừa đưa hắn lên tận mây xanh, bây giờ chỉ muốn một cước đạp hắn xuống địa ngục mà thôi.
Cô dâu bên cạnh vẫn im lặng nhưng đã đi đến chỗ Mạch Quân Vỹ quàng tay hắn.
Vương Thiếu Phong nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy nhìn hắn ta lạnh giọng.
“ Tịnh Hy không phải khúc xương.”
Câu nói vừa thốt ra, ngay lập tức vẻ mặt Mạch Quân Vỹ xụ xuống.
‘ Đúng là anh nào em nấy.’
“Thiếu Phong, hôm nay là ngày Vỹ đính hôn, em cho cậu ta chút mặt mũi