
ắm mắt yên nghỉ thì mục
tiêu của anh ta chắc chắn sẽ được hoàn thành trong buổi tối hôm nay.
Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên ngoài khu nhà. Tên
con trai dụ dỗ thành công gia đình cô, khiến cả nhà ép buộc cô phải đồng ý đi
chơi tối Giáng Sinh đang dựa vào bên xe bày đặt làm dáng, dùng ánh mắt rực lửa
nhìn chằm chằm vào cô. Ý muốn phi thân của Nám Nám là hoàn toàn không thể, cô
chỉ còn biết khó khăn đi chuyển về phía trước từng bước, từng bước dưới ánh mắt
chiêm ngưỡng của Ninh Hạo Nhiên, nếu ánh mắt bất thường của anh ta lúc này được
coi là chiêm ngưỡng...
Ninh Hạo Nhiên gọi điện thoại hẹn Nám Nám đi ăn là vào ba giờ chiều, Mạc Sầu
quá mức nhiệt tình kêu anh năm rưỡi đến nhận người. Trên thực tế, lúc này đã
hơn bảy rưỡi, trong bóng tối, anh nhìn thấy một sinh vật lạ tiến lại về phía
mình.
Anh rất muốn nói với mình rằng người kia anh không quen, quả thực là cũng có
chút lạ lẫm...
“Nám Nám?”. Anh dường như không dám tin vào mắt mình, Dương Nám Nám lúc này
trên đầu là mái tóc dài, bộ váy lấp lánh rất hợp với màu mắt khói ánh lên không
ngớt trong bóng tối, chân đi đôi giày cao mảnh, vừa bước vừa tỏa ra mùi thơm mê
hoặc đang nhào thẳng về phía anh.
Cô... thật dẹp! Thật sống động...
Nhưng lúc này, trong đầu Nám Nám chỉ có một ý nghĩ: Tức chết mất, Oa Oa không
nói với cô là giày cao gót cũng có thể mưu sát người!
Ninh Hạo Nhiên đưa tay đỡ lấy eo cô, vô cùng hài lòng thấy Nám Nám như con chim
nhỏ sà vào lòng mình. Tuy rằng lúc này, khuôn mặt cô nhìn có chút kì quái,
nhưng anh là người thông minh, hiểu rằng những lời đó không nên nói thẳng, dựa
theo tính khí hổ báo của người này, nếu nói thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn ngay tại
trận.
“Sao em lại thành ra thế này?”. Ninh Hạo Nhiên không muốn bình phẩm tài nghệ
trang điểm của mẹ vợ và chị vợ tương lai, nhưng bộ dạng bó sát trong bộ váy
ngắn đến mức xương như chỉ chực chui ra ngoài của Nám Nám quả thật cực kì khó
coi.
“Anh còn dám hỏi tôi? Anh còn mặt mũi hỏi tôi?”. Nám Nám cảm thấy đầu mình đã
bắt đầu bốc khói, tuy trong bóng tối, cô buộc phải ôm lấy Ninh Hạo Nhiên để giữ
thăng bằng nhưng không có nghĩa là cô không thể tung cước kết thúc lời nói độc
địa của anh ta.
“Ây da!”. Dương Nám Nám nghĩ thế nào làm thế ấy, nhưng cô quên mất chiếc váy
đang bó thít trên người cùng đôi giày có thể đâm thủng mọi thứ dưới chân, vừa
rồi, gót giày bị mắc vào nắp cống nước, làm cô không nhúc nhích được gì, cái
chân vốn định đá cao cũng xui xẻo bị chiếc váy khống chế bật lại khiến cả người
cô ngã ngửa về phía sau, đạp phịch lên chân Ninh Hạo Nhiên.
Được, cô thừa nhận, phụ nữ là một loài sinh vật cao cấp, các kĩ năng làm nũng
giả nai sở trường lại càng là những thứ tinh tế khó bì. Người thường tuyệt đối
không học nổi, người vi phạm ắt chết ngay không còn nghi ngờ gì nữa.
Đây chính là cái gọi là cá không ăn muối cá ươn...
Ninh Hạo Nhiên cảm thấy Nám Nám dường như không có ý định nhấc mông ra khỏi
chân mình, tuy anh rất vừa ý khi cô chọn cách này để xích gần khoảng cách giữa
hai người, nhưng chân anh... thật sự rất dau. Anh nhíu mày, cắn răng đưa tay
ra: “Anh kéo em đứng dậy nào!”
“Không khiến, tôi tự đứng được!”. Nám Nám hơi nhướn mông, lấy cánh tay chống
xuống, cố đứng lên.
Ninh Hạo Nhiên rất muốn nhanh chóng rút chân khỏi hiện trường, nhưng nếu lúc
này rút ra, rất có khả năng cô sẽ ngồi xuống đất, anh đành hùng hổ kéo cô đứng
lên, một tay giữ chắc eo, một tay che váy cho cô: “Em để yên! Để anh giúp!”
Nám Nám vừa đứng lên, hai cẳng chân Ninh Hạo Nhiên mới được thả lỏng một chút.
Cô đứng không vững nên vẫn phải vịn vào Ninh Hạo Nhiên. Anh cúi xuống định nhặt
chiếc giày lên, không ngờ gót vướng quá chặt, không sao lấy lên được. Hơi thở
ấm nóng của Nám Nám phảng phất quanh cổ khiến anh cảm thấy nhột nhột. Hương
nước hoa trên người cô tuy rất thanh nhưng cũng đủ làm anh mất tập trung. Anh
vội vàng che đậy vẻ bối rối của mình, chuyên tâm dồn lực kéo chiếc giày quái
quỷ, uất ức trong lòng cộng thêm lực dồn lên tay khiến chiếc giày kêu “rắc” một
tiếng, gót giầy lìa luôn.
Nám Nám nghĩ... đây là một ý hay.
Nhân lúc Ninh Hạo Nhiên còn đang trân trối nhìn chiếc giày vừa bị mình tàn phá,
cô đã ngồi dậy khỏi lòng anh, cởi nốt chiếc giày còn lại nghiến răng nghiến lợi
đập lên cầu thang.
Một nhát, hai nhát, ba nhát, âm thanh thảm khốc vọng lại trong đêm khuya tĩnh
mịch, giống như âm thanh khi ma quỷ sắp xồ ra trong bộ phim kinh dị, nghe đến
đau đầu, buốt óc. Ninh Hạo Nhiên lúc này mới ý thức được vấn đề, nhanh chóng
ngăn cô: “Em định làm gì thế?”
“Bẻ gót giày, bẻ cái gót này đi, như vậy mới không bị ngã”. Nám Nám nghiêm túc
trả lời, không có ý định dừng động tác này lại.
Anh trầm ngâm một lúc, cảm thấy đầu mình như bị dập binh binh: “Em có bẻ gót,
giày cũng không thể trở thành đế bằng được, em biết không?”
Cô đang định hỏi vì sao không thể trở thành giày đế bằng thì chiếc giày trên
tay đã gãy rắc một cái. Cô cầm chiếc giày ngắm nghía rồi lấy chiếc còn lại từ
tay Ninh Hạo Nhiên, vui sướng xỏ hai chân vào. Rất