
a…Đau quá!” Lâm Hi Hi đau đớn giãy dụa, cảm giác như đang bị ma quỷ ôm lấy.
“Đừng nhúc nhích, em chảy rất nhiều máu,” Nhạc Phong trấn an nàng, cầm
lấy cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa của nàng áp vào trong ngực, bộ dáng
một mực yêu thương, “Tôi chỉ là dọa em, không nghĩ muốn đả thương em,
thế nào lại thành ra như vậy? Hả?”
Lâm Hi Hi đau đớn run rẩy, cảm giác được tay hắn luồn vào trong tóc
nàng, có vẻ yêu thương tuột độ, thân thể nàng không nhịn được mà run cầm cập.
“Nhạc Phong anh buông ra, nơi này là bệnh viện, rất nhiều người đều đang nhìn! Anh là cố ý làm như vậy… Anh đến tột cùng là muốn làm thế nào?”
Cuối cùng nàng cũng khóc nức nở, hoàn toàn bị va chạm vừa rồi dọa cho sợ hãi.
Nàng si ngốc không né tránh, ngốc nghếch nghĩ nếu chiếc xe chạy nhanh hơn một chút, nàng thực sự sẽ mất mạng.
Trước đây nàng vẫn cho rằng tâm lý Nhạc Phong không bình thường, nàng
thật không ngờ hắn có thể làm ra loại đả thương này tới tính mạng con
người. Thế nhưng có chuỵên gì mà hắn không làm được, hắn biết rõ cưỡng
bức là phạm pháp nhưng vẫn làm, còn có chuyện gì hắn không dám làm ———!
“Hi Hi, đừng khóc, ” Nhạc Phong giúp nàng lau đi nước mắt, tựa như yêu
thương giữ lấy khuôn mặt nhỏ bé của nàng, cúi đầu hôn nàng, tuyệt không
để ý đến trên người nàng dính đầy vết máu, “Em biết không hôm nay tôi
đến tòa án chỉ là muốn nhìn thấy em, tôi rất nhớ em, không nghĩ nhanh
như vậy em đã đi, em biết tôi có bao nhiêu luyến tiếc— tôi một mực theo
em, sao em cũng không quay đầu lại nhìn tôi một cái?
Nàng dĩ nhiên sẽ không quay đầu lại, nàng làm sao biết hắn ở phía sau?
Trong lòng Lâm Hi Hi cả kinh, sợ hãi càng lúc càng nhiều, nàng đau quá, tất cả các khớp xương bị đụng vào đều đau quá.
“Không nên lại theo tôi, chúng ta không có liên quan gì hết, biến
thái!’’ Nàng không thể chịu nổi nữa, rưng rưng lắc đầu, liều mạng giãy
dụa.
“Lâm Hi Hi, em đừng ép tôi…” Thanh âm của Nhạc Phong u ám, có chút chật
vật mà cố sức ôm chặt nàng, gạt bỏ giãy dụa của nàng, gắt gao đè chặt
cái đầu lộn xộn của nàng, cúi đầu hướng phía cánh môi đỏ bừng của nàng
hung hăng mà cắn.
“A …không.” Lâm Hi Hi thống khổ rên nhẹ, tay gắt gao vặn chặt cánh tay hắn, muốn chạy thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Trên môi rất đau, hắn không phải là hôn mà tựa dã thú đang cắn xé.
Hai người dây dưa không chú ý tới xung quanh, một chiếc Ferrari màu đen
với tốc độ cả kinh, mang theo luồng khí nghiêm nghị lao đến, thân thể
Nhạc Phong bỗng nhiên cứng ngắc, bị sức lực kia làm cho kinh hãi…., tận
đến khi chiếc xe bỗng nhiên dừng lại trước mặt, mới thấy rõ đó là chiếc
xe tuyệt đẹp.
Cát bụi bốc lên, thời gian phảng phất tựa như dừng lại.
Tần Dịch Dương từ trong xe bước xuống, đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng giống như đáy biển, nhìn tình cảnh trước mặt.
“Ầm.” cửa xe vang lên một tiếng, hắn hướng về phía hai người bọn họ mà đi tới.
Lâm Hi Hi nhân cơ hội này từ trong lòng Nhạc Phong giãy ra, cố gắng đẩy
ra kìm hãm của hắn, tay đầy máu chống đỡ mặt đất, đôi mắt chứa đầy nước
mắt có chút sợ hãi, tóc dài tựa thác nước bao phủ đôi vai nhu nhược, gầy yếu của nàng.
Tần Dịch Dương đi tới, cúi người ôm lấy cô gái nhỏ trên mặt đất, đan
cánh tay ôm chặt thắt lưng của nàng để nàng dựa vào thân thể hắn, đem
nàng thu vào trong lòng. Hắn đơn giản xem xét, ngoại trừ cánh tay phải
trầy da không còn vết thương nào khác, còn trong người thế nào hắn nhìn
không được.
“Thế nào, Nhạc tổng cảm thấy rất hứng thú đối với người đàn bà của tôi
sao?” Xác định nàng tạm thời không có việc gì, Tần Dịch Dương nhẹ xoa
tóc nàng khiến nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực mình, mi mắt
ngước lên, mang theo lực đạo mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nhạc Phong.
Trên người tán loạn vết máu, Nhạc Phong chật vật đứng dậy, khóe miệng nổi lên một loạt tiếng cười, rất lạnh lẽo.
“Anh là ai…?” Nhạc Phong nhìn hắn, tiếng nói có vẻ âm u tối sầm.
Tần Dịch Dương nhìn thoáng qua Lâm Hi Hi trong lòng, trong mắt nàng chứa đầy lệ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, cánh môi sưng đỏ, nhu thuận vùi
đầu vào trong lồng ngực hắn.
Đôi mắt thâm thúy của hắn thoáng hiện lên một tia chiếm giữ, hắn hướng
về phía Nhạc Phong chậm rĩa vươn tay: “Tần Dịch Dương, chồng của cô ấy.” Nhạc Phong tựa như bị sét đánh, sắc mặt trở lên tái mét, hồi lâu mới phản ứng, vươn ra bắt tay với hắn.
Chồng????
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, Hi Hi của hắn đã kết hôn chứ?
Đồng thời trong lúc đó, Tần Dịch Dương cảm thấy thân thể trong lòng bỗng nhiên run nên, trong ngực hắn Lâm Hi Hi sửng sốt ngẩng đầu, thật không
ngờ hắn lại mạnh dạn tuyên bố như vậy, đáy mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng rõ ràng như vậy, nàng không có biện pháp mở lời phủ nhận, bởi vì đối
phương là Nhạc Phong, đối với kẻ ác ma, cầm thú kia nàng đã sớm không có biện pháp chống lại, chỉ có thể ngừng thở, nhu thuận dựa vào trong lòng Tần Dịch Dương.
“A …Phải không?” Nhạc Phong nhìn Lâm Hi Hi, trong mắt hận không thể đem
nàng bóp chết. “Tôi trước đây thế nào tôi lại không biết, em đã kết hôn
rồi?”
Sống lưng Lâm Hi Hi cứng ngắc, trước giờ đều chưa cảm thấy sợ hãi như
vậy,