
.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
Nàng không phải không có khả năng rời khỏi hắn, mà là tay nàng vẫn bị
hắn nắm lấy, nắm rất chặt, một chút nàng cũng không có khả năng thoát
khỏi. Quan hệ này rất kỳ lạ, rõ ràng lúc trước nàng gọi hắn hắn đều rất
xa cách, động tác thân mật của hắn với nàng, nàng cũng rất gượng ép.
Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy bản thân mình sao có thể kiên nhẫn đến vậy.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, nhàn nhạt nói một câu: “Được”
Để mặc cho nàng lần cuối cùng lăn lộn, qua ngày hôm nay, nàng không còn quyền quyết định chính hành động của mình nữa.
***
“Không nên nói những lời này với mình, chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao? Cậu còn tìm mình làm gì nữa?”
Tống Viện Y rõ ràng không muốn đối mặt nàng, vội vã né tránh, thu thập đồ đạc của chính mình, chuẩn bị xuất viện.
Lâm Hi Hi đứng bên cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn cô, chịu đựng vết
thương mơ hồ còn đau, mềm mỏng mở miệng: “Thế nhưng mình đã hỏi qua luật sư, nếu cậu không có mặt, chúng ta thực sự rất khó thắng kiện, không
dám đối đầu giằng co, làm sao có khả năng thắng?”
Tay Tống Viện Y bỗng chốc run rẩy.
“Mình không muốn giằng co…mình cùng kẻ cầm thú kia giằng co cái gì?” Cô
đã sớm thay ra quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn giống tiểu nha đầu Y Y
trước kia, “Hi Hi mình đã sớm nói cậu không phải mình, cậu thay đổi rồi, cậu cũng dũng cảm hơn.”
Trong ngực Lâm Hi Hi dâng lên một tia tuyệt vọng, nàng rốt cục bắt đầu hiểu được, nàng thực sự không thể thuyết phục cô ấy.
“Viện Y, vụ kiện lần này tốt cho cậu …” Lâm Hi Hi đè xuống thống khổ, nhẫn nại nói ra một câu.
“Có cái là tốt cho mình?” Tống Viện Y kích động đứng lên, xoay người đối diện với nàng, “Cậu hỏi qua mình chưa? Cậu có từng nghĩ đến mình có
đồng ý hay không? Giúp mình đòi lại công bằng, kỳ thực là vì cậu hận
Nhạc Phong không phải sao? Cậu đừng nói là giúp mình!” Trong phòng bệnh yên tĩnh có âm thanh cãi cọ, mọi người đều dừng lại nhìn vào bên trong.
Mềm mại tựa đóa hoa bách hợp đứng im tại chỗ, Lâm Hi Hi nhìn Tống Viện Y, ánh mắt mang một tia ảm đạm.
Tống Viện Y hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
“Hi Hi…” Cô đi qua ôm lấy Lâm Hi Hi, cằm gác tại vai nàng nức nở khóc
nói : “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mình thực sự không có dũng khí, mình
biết cậu đều là muốn tốt cho mình, mình cũng hối hận, mình hận chính
mình vô dụng, Hi Hi cậu giúp mình, cậu đừng bỏ rơi mình, mình thực sự
muốn hắn bị trừng phạt thích đáng…”
Nước mắt ấm áp rơi trên vai nàng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Tống Viện Y, vỗ lưng cô.
Nàng có thể lý giải tâm tình của cô ấy, chính là như vậy, nàng thà rằng người chịu thống khổ là mình.
Không có khả năng biết trước được điều gì, thời gian tới kỳ thực rất đáng sợ.
“Mình sẽ cố hết sức giúp cậu, đuợc chứ?” Thanh âm của Lâm Hi Hi mềm nhẹ mang theo một chút khàn khàn, an ủi cô.
Ánh mặt trời buổi chiều vương vãi đầy mặt đất, ánh sáng đỏ rực khiến nàng mê muội.
“Còn muốn tiếp tục sao?” thanh âm trầm thấp của Tần Dịch Dương lộ ra nhu tình ấm áp, nhẹ giọng hỏi nàng.
Bọn họ không lái xe, chỉ là cùng ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, ánh
chiều tà dần dần buông xuống. Ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức có thể
khiến nàng tạm thời quên đi những tội ác đẫm máu, ánh mắt nàng mê ly, cổ tay mảnh khảnh để bên người, có chút vô lực.
Nàng biết, việc hắn hỏi đến chính là vụ kiện.
“ …Còn muốn.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, giọng điệu tựa như gió thoảng,
mềm nhẹ lại lộ ra một tia cứng cỏi, “Tôi phải làm như vậy, Nhạc Phong
hẳn phải bị trừng phạt đích đáng, thế nhưng tôi duy nhất …có thể phản
kháng cũng chỉ có thế này, còn chuyện khác tôi không thể động đến hắn dù chỉ một chút…Rất vô dụng có phải hay không?’’
“Đúng là rất vô dụng.” Tần Dịch Dương tiếp nhận lời của nàng.
Lâm Hi Hi hơi có một tia kích thích, ánh mắt trong veo nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy.
“Là Tống Viện Y phải không?” Hắn lẳng lặng nhớ lại tên bạn cùng phòng
của nàng, “Cô đã từng cứu cô ta, ngăn cản cô ta tự sát, hiện tại giúp cô ta khởi tố, thế nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, ngay cả toàn thân cô bị thương cô ta cũng không hề thấy, Lâm Hi Hi, cô thực sự rất vô dụng.”
Tiếng nói mát lạnh của hắn rất êm tai, du dương lộ ra một tia mị hoặc, khiến người ta mê say.
Lâm Hi Hi bị nói như vậy, chẳng khác bị một gáo nước lạnh hung hăng tạt vào người.
Nhá nhem tối ngày hè, cửa sổ xe mở ra có chút oi bức, Lâm Hi Hi cảm thấy tâm tư của mình đều bị hắn nhìn thấu, rất tàn nhẫn mà nói đúng tim đen, nàng không thể trốn tránh, thậm chí không thể cãi lại, chỉ có thể lẳng
lặng thừa nhận.
Đúng vậy… bọn họ ngay từ đầu đã không biết, không biết vì cái gì mà đưa đơn tố cáo.
Thật là kỳ quái, trên môi nàng nổi lên ý cười, rất trong sáng mỹ lệ, thoát tục khiến kẻ khác phải chú ý.
“Đau quá…” những ngón tay mảnh khảnh của Lâm Hi Hi nhẹ nhàng vuốt ve vết thương giống như nuối tiếc một con thú bị thương, nhẹ giọng mà nói, như là nói cho chính mình, “Vừa vặn cũng chưa từng nghĩ, hiện tại thấy đau
quá, tôi gần đây hình như thực sự rất dễ bị thương, trước đây chưa từng
ng