Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326740

Bình chọn: 10.00/10/674 lượt.

cánh tay của nàng vùi vào khuỷu tay Tần Dịch Dương, còn chưa mở

miệng nói, cánh tay đã cảm thấy căng thẳng, một cỗ khí lực bá đạo mà

lạnh lùng đè ép xuống.

“Muốn kết hôn hai người là đủ rồi, không cần thiết phải báo cho những

người không quan trọng,” Tần Dịch Dương nhàn nhạt nói, chỉ có Lâm Hi Hi

có khả năng thấy được đáy mắt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, mắt hắn

hướng phía Nhạc Phong nổi lên nhất loạt ý cười, “Nhạc tổng hiện tại đã

hiểu chưa? Sau này nếu muốn động đến, cũng nên biết trước mình đang cùng ai đối mặt, không phải lúc nào cũng không gặp phiền phức, anh nói xem

có phải không?’’

Trong lòng Nhạc Phong căng thẳng, sắc mặt xanh đen hắng giọng.

“Hi Hi, cô lừa tôi bao lâu rồi?” Đầu hắn cũng không thể suy nghĩ cái gì được nữa, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.

Lâm Hi Hi mở lớn đôi mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm thức tỉnh, uể oải mà lộ ra kiên trì.

Nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, trong mắt không chút sợ hãi.

“Không lâu sau đó, tôi không có lừa anh bao lâu, Nhạc Phong,” Lời lẽ của Lâm Hi Hi rõ ràng, “Nếu như tôi muốn gạt cũng chỉ có chuyện này, mà

không phải giống như anh, lúc tôi thực sự rời xa anh tôi mới nhìn rõ anh là loại người như thế nào.”

Tiếng nói của nàng có chút run run, ổn định tâm tình, tiếp tục nói.

“Chuyện của Viện Y, tôi nhất định khiến anh bị trừng phạt đích đáng, nhất định là vậy.’’

Bàn tay bị ánh nắng làm bỏng rát, Nhạc Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, ánh mắt lạnh lùng không gì sánh được.

Thân thể nàng có chút chống đỡ không được, Tần Dịch Dương nhạy cảm nhận

thấy, siết chặt eo nàng, làm cho nàng một hồi dựa vào người hắn, ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu: “Xin lỗi, thật ngại

quá, không thể tiếp chuyện với anh rồi”, ôm lấy nàng đi đến phòng cấp

cứu .

Cồn iốt lạnh lạnh sát vào da thịt, thoạt nhìn bị một mảnh xanh tím ngấm vào.

Rèm trắng bị giật lại, bác sĩ xoay người dặn nàng: “Đều là ngoại thương, tĩnh dưỡng cho tốt, Lâm tiểu thư sau này cẩn thận một chút, tôi thấy cô gần đây rất hay bị thương.

Lâm Hi Hi giúp y tá giữ chặt băng gạc, một miếng gạc cuối cùng màu trắng dán vào.

Nàng ngước đôi mắt trong veo lên, thân mật mà đáp lại: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”

Bác sĩ đẩy kính để mắt nhìn một chút phía sau nàng, cười rộ lên : “Khẩn trương lên, chồng cô vẫn đang chờ cô đấy.”

Lâm Hi Hi giật mình, quay đầu lại, ngây ngốc nhìn thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương phía cửa.

Nhớ tới vừa rồi hắn nói với Nhạc Phong hắn là chồng nàng, Lâm Hi Hi đột nhiên có chút không dám đối mặt với hắn.

Cánh tay phải bị một vết thương rất sâu, động một chút là đau nhức, Lâm

Hi Hi dè dặt cắn môi, đi tới trước mặt hắn, “Tần tiên sinh, vừa rồi cảm

ơn ngài”. Nàng rất thành thật nói.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, kéo tay nàng, cánh tay to lớn đem nàng ôm lấy.

“Lần sau nên đổi câu khác đi.” giọng điệu hắn rất lãnh đạm. “Ngoại trừ cám ơn tôi, cô không có việc gì khác để nói à?”

Một câu nói khiến cả người Lâm Hi Hi run lên.

Da thịt tiếp xúc, khiến nàng nhớ tới động tác cuồng nhiệt không hề che

giấu dục vọng của hắn trong phòng làm việc, tưởng như một giấc mơ thoảng qua, nàng đột nhiên cảm thấy không thực tế. Miệng khô, lưỡi khô, nàng

không thể làm gì khác là chuyển hướng trọng tâm câu chuyện mà nói.

“Ngài làm sao lại có mặt ở bệnh viện?” Lâm Hi Hi có chút kỳ quặc.

Ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy nhìn nàng, giống như muốn đem nàng nhìn thấu hết sạch. Hắn không thể mở miệng nói, bởi vì nàng yếu đuối, để

tránh không có phiền phức cùng lo lắng, hắn tự mình đi xem nàng mới tốt.

Nàng không cảm nhận được sao—, nàng một mình đi ra đều là nguy hiểm, cư

nhiên còn có thể bình thản đến vậy, lòng dạ sao lại đơn thuần đến thế.

“Còn cô?” Hắn dùng thanh âm du dương êm tai, không dấu vết mà rời đi sự chú ý.

Đôi mắt Lâm Hi Hi quả nhiên không để ý nhiều như vậy, chăm chú suy nghĩ

một chút, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân ban đầu là muốn đến thăm Viện

Y.

“Tôi tìm đến Viện Y hỏi xem cô ấy sao không cùng tôi đến buổi hòa giải,

hơn nữa tôi…” Lâm Hi Hi có chút không muốn nói ra, tập trung dũng khí

can đảm nói “Tôi đã phá hỏng, Nhạc Phong căn bản là không có ý sám hối,

ngài vừa rồi hẳn cũng nhìn ra.”

Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một mạt ý cười.

Việc này, cư nhiên bây giờ nàng mới cẩn thận suy nghĩ đến.

Nàng không cần nhắc nhở cũng không cần bảo hộ, mà cần tự mình tiếp thu một chút, thấy đau nhức tự nhiên sẽ lùi về.

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vừa rồi nóng vội cứu nàng.

“Phải” Hắn nhàn nhạt nói một câu, giấu diếm vết tích.

Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn hắn, kỳ thực còn muốn nói rất nhiều chuyện, ví

dụ như hợp đồng mà hắn đưa ra, ví dụ như hội nghị cấp cao ngày may. Ví

dụ như nguy cơ nàng phải ra hầu tòa, nàng biết đến, kia tất cả đều nằm

trong tay của người đàn ông này, thế nhưng nàng không thể mở miệng nói.

Cầu xin hắn, có cái gì khác chăng, nàng không thể mở miệng nói được.

Nàng đúng là cô gái ngốc nghếch nhát gan, chỉ có thể trốn tránh mọi việc, nàng luôn luôn ở phút cuối mới dám đối mặt.

“Tôi muốn…đi thăm Viện Y, thuận tiện khuyên cô ấy ra tòa


Snack's 1967